Xe lửa rất nhanh đã chạy, phát ra âm thanh ầm ầm. Cô đặt báo đặt lên bàn trước mặt, nói: "Chúng ta lần này đi chắc sẽ rất lâu." Tiểu Đông: "Anh biết." Cậu lấy ra một quyển sách thật dày: "Anh có mang theo sách để trên đường xem." Chuẩn xác mà nói thì đây là một quyển sách ảnh. Khúc Tiểu Tây: "Ý? Cái này không phải của nhà chúng ta nhỉ?" Nhà bọn cô có cái gì, Khúc Tiểu Tây nắm rõ trong lòng bàn tay. Tiểu Đông gật đầu: "Không phải, đây là thầy cho anh mượn." Cậu hớn hở khoe: "Anh năn nỉ thật lâu thầy mới đồng ý đấy, may lắm mới mượn được đó." Khúc Tiểu Tây mỉm cười: "Như vậy trên đường anh cũng có việc để làm." Tiểu Đông: "Bởi vì thời gian đi lâu lắm, lâu lâu lắm!" Khúc Tiểu Tây gật đầu, tốc độ xe lửa thời này quả thực rất lâu mới đến nơi. Hơn nữa bọn cô còn mong trở về nhà hơn bao giờ hết. Vì thế càng cảm thấy sốt ruột. Càng sốt ruột bao nhiêu, càng vội vàng thì càng cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm. Cho nên dù bọn cô đều đã đi qua con đường này nhưng trong ấn tượng của mình, con đường này thật dài, thật dài, khoảng cách cực kỳ xa. Khúc Tiểu Tây: "Mọi người sửa sang lại một chút, nếu mệt mỏi thì nằm xuống nghỉ ngơi." "Được." Bọn cô lần này mua vé giường nằm, ba anh em Khúc Tiểu Tây ở cùng một phòng. Ba người Thẩm Hoài cộng thêm trợ lý, tổng cộng bốn người ở chung một phòng khác. Còn lại bốn anh trai vệ sĩ ở cùng một chỗ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4666524/chuong-425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.