Khúc Tiểu Tây: "Làm sao vậy?" Túc Bạch nói: "Anh thấy phẩm cách em thật sự rất tốt." Khúc Tiểu Tây: "Cũng không phải chứ?" Cô cười cười: "Em kể cả muốn giúp người khác một tay cũng trước hết phải bảo đảm cho bản thân đã. Hơn nữa em đã nói rồi đấy thôi? Em vì qua lại với họ mới cố tình giúp đỡ đưa ra ý kiến. Cho nên bản chất em vẫn còn rất ích kỷ." "Em không phải." Khúc Tiểu Tây nghiêng mắt nhìn Túc Bạch, Túc Bạch lại không nhìn Khúc Tiểu Tây nữa, ngược lại lời nói vẫn rất kiên định: "Em không phải!" Tuy cô nói như vậy nhưng Túc Bạch lại không cho rằng thế. Anh thấy những người thật sự ích kỷ phải giống như anh mới đúng. Anh so với Khúc Tiểu Tây có thể làm nhiều việc hơn hẳn. Có điều anh lại không làm. Hai người đều yên lặng. Mãi sau Túc Bạch mới nói: "Tiểu thuyết của em… còn tiếp tục viết chứ?" Khúc Tiểu Tây gật đầu: "Vâng, mỗi tội nội dung mà em biết không còn quá nhiều, em vốn còn cảm thấy bản thân có thể đưa ra rất nhiều chi tiết mới. Bây giờ thật sự bắt đầu viết mới phát hiện ra căn bản không có bao nhiêu." Túc Bạch cười: "Em đã rất giỏi rồi." Hai người cứ ngồi như vậy với nhau, người ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy quan hệ giữa đôi bên không cạn. Lúc Thẩm Hoài đi qua đã liếc nhìn hai người bọn cô, cả hai còn đang trong trạng thái ngẩn người, hắn cầm cái túi trên tay, nói: "Đêm nay Đỗ tiên sinh và Lôi đội trưởng định ở lại ăn bữa cơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4666492/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.