Khúc Tiểu Tây nhớ mang máng, trong tiểu thuyết, Bạch gia bị nam chính lừa, Bạch lão gia tính mở nhà kho lấy tiền. Chính bởi đoạn miêu tả này mà Khúc Tiểu Tây mới chợt có ấn tượng nhớ ra. Trong lúc nhất thời Khúc Tiểu Tây có chút do dự, do dự không biết có nên quay về Phụng Thiên một chuyến không. Nếu trở về cô chắc sẽ tìm được số tiền kia. Hiển nhiên khi trở lại rủi ro cũng không nhỏ. Hơn nữa, lấy được rồi thì cô làm thế nào để có thể mang số vàng ấy đi? Nếu thật sự có đến vài rương vàng thì Khúc Tiểu Tây nghĩ bản thân khó có thể mang đi được. Cô phiền muộn ngã xuống trên sô pha, cảm khái: "Nhìn được mà không ăn được, buồn nẫu cả ruột." Nỗi hận lớn nhất trong cuộc đời một con người chính là phải trơ mắt nhìn một gia tài lớn mà bản thân lại không thể lấy đi được. "A a a!" Khúc Tiểu Tây ở trên sô pha lăn lộn như cá chép bật nhảy, ngao ngao thét chói tai. Mẹ Vương bị cô làm hoảng sợ, chạy vội ra: "Ai ui ui, tiểu tổ tông của dì ơi, cháu làm gì thế?" Khúc Tiểu Tây lăn lộn trên sô phn: "Cháu rối rắm quá à!" Mẹ Vương bật cười, cũng không nói thêm gì mà lần nữa quay về phòng bếp. Đây cũng không phải bà không muốn an ủi tiểu thư nhà mình mà bởi tiểu thư của bà chính là người thông minh đệ nhất thiên hạ, kể cả bà có biết tiểu thư đang rối rắm cái gì thì tám phần cũng chả cho được ý kiến hay ho nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4666480/chuong-381.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.