Vương tiên sinh lập tức nghiêm mặt nói: "Đây cũng không phải cháu chỉ dạy gì cho hai người, cháu cũng chỉ học trên báo thôi. Thường Hoan Hỉ tiên sinh mới là người đại tài, phương diện nào cũng thành thạo, nếu không phải trong tiểu thuyết của ngài ấy nhắc đến mấy kiểu dáng này thì làm sao cháu biết. Các cửa hàng kia cũng rất thích, nhờ đó mới bán tốt như vậy. Cháu đây không dám kể công." Bà lão gật đầu, nói: "Thường tiên sinh là người tốt, cháu cũng là người tốt." Nếu không phải người tốt thì nhà bà làm sao có một mùa đông tốt đẹp vừa bán được nhiều đồ vừa có thêm đồ ăn, củi lửa? Nếu không có những thứ ấy thì một nhà với hai vợ chồng già và một đứa con trai què chân như gia đình bà nào có đường sống? Bà nói: "Thiên hạ này có thật nhiều người tốt, Thường Hoan Hỉ tiên sinh tốt như vậy nhất định sẽ nhận được hồi báo." Vương tiên sinh gật đầu: "Còn không phải sao." Hắn nói xong cầm theo củ cải đi xuyên qua sân vào nhà mình. Vương phu nhân đang cùng với hai đứa con gái nhỏ và con trai dán hộp giấy, cũng là những kiểu dáng giống như vậy. Vương phu nhân: "Ông đã về rồi?" Dì dịu dàng cười: "Đại Nữu Nhi còn chưa về đâu." Đứa con gái lớn nhà dì có vẻ ngoài khá xinh xắn nên mỗi ngày đều ra ngoài bán hoa. Chẳng qua dạo này việc kinh doanh lúc tốt lúc kém. Hôm nay muộn như vậy rồi mà con bé vẫn chưa về, không cần nghĩ cũng biết buôn bán ế ẩm. Chuyện này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4666474/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.