Vu lão gia tử nở nụ cười, nói: "Cô nhóc cháu đúng là thông minh, lại chân thành thẳng thắn." Khúc Tiểu Tây: "Con người cháu không có ưu điểm gì khác, chỉ có mỗi chân thành xinh đẹp đáng yêu thông minh linh hoạt lạc quan lại thêm chút tài hoa thôi." Vu Mãnh: "Ai má ơi, cô cũng thật khoác lác đó." Khúc Tiểu Tây: "A!" Cô mỉm cười thật giả dối: "Cậu lại cười nhạo tôi, tôi sẽ nguyền rủa cậu buổi tối nằm mơ thấy quỷ." Vu Mãnh: "…… Này mẹ nó chứ, thế cũng được?" Khúc Tiểu Tây: "Ha hả!" Vu lão gia tử: "Cháu không có việc gì thì đừng bắt nạt Tiểu Cao." Ông vỗ vỗ bả vai cậu cháu trai quý hóa, Vu Mãnh không thể tưởng tượng được nhìn ông nội mình: "Cháu bắt nạt… cô ta?" Chuyện gì kỳ lạ vậy nè??? Vu lão gia tử nghiêm túc: "Tuổi cháu so với cô bé lớn hơn, lại còn là con trai nữa, sao nói chuyện cứ chèn ép người ta thế? Đây là cháu không phải rồi. Làm đàn ông, nặng hơn tuổi thì phải có trái tim khiêm tốn mới đúng." Vu Mãnh: "Cháu không phải……" Vu lão gia tử: "Cháu có đi hay không?" Vu Mãnh: "Đi thì đi, nhưng……" "Không có nhưng nhị gì hết." Vu Mãnh cứ thế đi theo mọi người cùng ra khỏi phòng. Thời điểm này ngoài tiệm cơm đã không còn ai khác, may mắn đền đuốc bên ngoài vẫn sáng trưng. Nếu như bọn họ nhìn kỹ còn có thể lờ mờ thấy bên ngoài có một vài xe vẫn chưa đi, đám người kia vẫn đang muốn thăm dò, tưởng tượng đủ thứ chuyện. Lôi đội trưởng: "Đi, hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4666457/chuong-358.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.