Đừng nói chứ, rõ ràng đang giữa mùa hè mà Vu Mãnh cứ có cảm giác âm khí dày đặc khắp phòng. Hắn lôi lôi kéo kéo áo sơ mi của mình bao quanh cơ thể, lớn tiếng nói: "Không, không cần!" Khúc Tiểu Tây bừng tỉnh hiểu ra: "À ~" Vu Mãnh: "Cô cô cô… cô đây là có ý gì?" Lại không dám cùng Khúc Tiểu Tây quá mức kiêu ngạo, bị dọa sợ, chính là biểu hiện rối rắm như này đó. Khúc Tiểu Tây bật cười, giọng mềm như bông: "Tôi không có ý gì đâu nha, Tôi chỉ kiến nghị cách chơi hay hơn thôi! Thật đó, cậu cứ tin tôi đi, đen thùi lùi như thế mới càng có ý cảnh." "Không cần ý cảnh!" Vu Mãnh lại kêu lên. Buổi tối hôm nay hắn đã hóa thân thành con gà thét chói tai vài lần, giờ lại tiếp tục. Khúc Tiểu Tây khanh khách cười rộ lên, ngay lúc đó Vu lão gia tử lại đột nhiên mở miệng, ông nói: "Năm đó ông tuổi còn nhỏ cũng ra ngoài rèn luyện, đi theo chạy thuyền. Mọi người cứ đêm hôm khuya khoắt tối lửa tắt đèn ngồi trên boong tàu kể một ít câu chuyện ở các địa phương khác nhau nhằm giết thời gian. Khi ấy ông còn thấy mình không sợ trời không sợ đất ……" Khúc Tiểu Tây nghiêng mắt nhìn về phía ông cụ, hỏi: "Hiện tại ngài sợ rồi?" Vu lão gia tử liếc nhìn cô một cái thật sâu, đáp lời: "Đúng vậy, hiện tại tuổi lớn, thật đúng là hơi sợ!" Ông mỉm cười: "Cứ nghĩ rằng cả đời ông cũng nghe rất nhiều chuyện, không ngờ lại chưa từng nghe qua những chuyện cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4666455/chuong-356.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.