Lôi đội trưởng nhìn lướt qua một lượt, nói: "Tôi thấy thân thủ cô ngày đó rất nhanh nhạy, học qua rồi à?" Khúc Tiểu Tây lắc đầu, đáp: "Không coi như học nghiêm túc gì, chủ yếu là phản xạ bản năng. Ai bảo tôi còn không nghĩ mình sẽ trở thành con tin. May mắn anh em trai nhà tôi đều học võ ở Võ quán Phúc Ninh, thỉnh thoảng tôi cũng sẽ theo chân hai người học đôi chút, tóm lại cũng có tác dụng." Lôi đội trưởng nhìn về phía hai cậu trai trắng nõn ngồi đối diện. Cả hai đều mang bộ dạng tiểu công tử văn nhã mà không giống với những kẻ vũ phu gì hết. Người học võ chịu đựng khổ cực khi mỗi ngày phơi nắng phơi gió, ai nấy đều hơi đen một chút. Thế mà hai người này lại không tạo cảm giác như vậy cho người khác. Ngược lại còn trắng nõn sạch sẽ. "Võ quán Phúc Ninh? Chỗ này tôi chưa từng nghe qua? Dạy cái kia?" Khúc Tiểu Tây: "Vịnh Xuân." Cô nói chuyện tự nhiên hào phóng, không tạo cảm giác ngại ngùng e sợ gì, quả thật khiến người khác thấy thân thiết hơn. Lôi đội trưởng mỉm cười: "Vịnh Xuân không tồi, nhưng thích hợp với nữ giới hơn." Hắn ta lại liếc mắt nhìn Khúc Tiểu Tây một cái, phát hiện lúc cô nói chuyện đều luôn nhìn vào mắt người đối diện, nhờ đó mà tăng thêm cảm giác chân thành, một đôi mắt to ngập nước thành thành thật thật. "Tôi thấy mấy đứa đều hào hoa phong nhã, có vẻ không giống với người tập võ. Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong." Ánh mắt Lôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4666428/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.