Khúc Tiểu Tây: "Vậy thì không có, lúc ấy rất đau nhưng chỉ một lúc thôi, không bao lâu đã ổn rồi." Đây cũng không phải lời nói dối, bụng hình như có khả năng chống lại nắm đấm vậy! Cô nói: "Em thấy không có việc gì thì luyện tập nhiều chút, rất có ích đấy." Như hôm nay, cô gần như lập tức có phản xạ, dù mới hai chiêu đã không đỡ được nhưng còn tốt hơn bị người ta bắt cóc. Ai biết được sau khi bị bắt cóc sẽ có kết quả gì. Bây giờ cô mới chỉ ăn một quyền, không phải chuyện lớn. Khúc Tiểu Tây nóng lòng muốn thử: "Cơm nước xong liền bắt đầu." "Được." Hai đứa nhỏ giữa trưa ở ăn cơm võ quán, ăn giống nhau, buổi tối tự nhiên ăn nhiều hơn. Hai người ăn xong rồi, gấp không chờ nổi lôi kéo Khúc Tiểu Tây ra sân, Khúc Tiểu Tây lại cự tuyệt. Cô nhìn nhìn thời gian, nói: "Mới vừa ăn xong đã vận động sẽ không tốt, một giờ sau chúng ta lại đi." Tiểu Đông vỗ đầu, nói: "Sao anh lại quên mất chứ!" Những chuyện này Khúc Tiểu Tây thỉnh thoảng sẽ nhắc, Tiểu Đông và Tiểu Bắc đều ghi nhớ rõ trong lòng. Trong lòng cả hai anh em, Khúc Tiểu Tây không chuyện gì không làm được. So với nhà bọn cô thạo việc, những nhà khác hôm nay đều là ngày đầu tiên chuyển nhà, nhà nào nhà lấy đều bận rộn hết việc này đến việc nọ. Bọn cô ăn uống xong giờ ở trong sân hô hô quát quát tập võ còn nhà khác giờ vẫn chưa ăn cơm. Ba anh em đều mặc quần áo thể dục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4666426/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.