Đội trưởng đi tới bên cạnh Khúc Tiểu Tây, từ trên cao nhìn xuống nhìn cô, hỏi: "Muốn đi bệnh viện không?" Khúc Tiểu Tây ngẩng đầu, quyết đoán lắc lắc đầu, cô nói: "Tôi nghỉ một chút là được." Tuy Khúc Tiểu Tây đang rất muốn mắng chửi đám tuần bộ làm ăn chậm chạp này nhưng cô cuối cùng vẫn không nói thẳng ra, dù sao chuyện cũng đã xong, oán giận còn có ý nghĩa gì nữa đâu. Hơn nữa cũng vì lúc ấy cô phản ứng quá nhanh khiến bọn họ phản ứng chậm nửa nhịp cũng không có gì kỳ quá. Nghe thì có vẻ lâu nhưng thực tế toàn bộ quá trình chắc chỉ mất khoảng mười mấy hai mươi giây. Khúc Tiểu Tây xoa bụng, đột nhiên nghĩ ra người này cứu mình, lại bổ sung một câu: "Cảm ơn anh." "Không cần cảm ơn." Khúc Tiểu Tây cảm giác bản thân đã ổn hơn một chút mới nhớ ra túi còn đang vứt trên mặt đất. Cô vội vàng bước nhanh qua, giỏ tre nằm lăn lóc trên đất, ví hoa nhỏ đặt bên trong cũng rơi ra ngoài. Trong ví của Khúc Tiểu Tây thực ra cũng không có đồ gì, đòi tiền thì chỉ có giấy chứng nhận và một phong thư, thêm một chiếc khăn quàng cổ hơi mỏng. Đây là bản thảo cô đang định gửi hôm nay. Khúc Tiểu Tây vội vàng nhặt hết đồ lên, quay qua quay lại mà không tìm thấy giấy chứng nhận đâu, cô vòng lại phía sau mới thấy vị đội trưởng kia đang cầm giấy chứng nhận của mình. Khúc Tiểu Tây hơi hoảng hốt, ánh mắt lóe lên. Rất nhanh, cô lấy lại bình tĩnh, duỗi tay: "Đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4666422/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.