Trần phu nhân: "Chắc cha mẹ mấy đứa bé đều là những vị nhân sĩ được khai sáng, bằng không sao lại cho con gái học nhiều thứ như vậy." Nhà bọn bà cũng được coi như một gia đình tiên tiến, khi ấy vì để bà có chỗ về tốt nên mới quyết định cho bà đến trường học. Mang tiếng được đi học nhưng cũng chỉ có 5 năm. Biết vài chữ còn được, đọc sách xem báo không thành vấn đề nhưng nếu bảo làm văn, viết tiểu thuyết thì bà ngàn lần không thể. Bà rất hâm mộ những người được đi học, chính vì nguyên nhân này mà sau này có con gái, bà đã quyết định cho con bé đi học, thời gian học cũng nhiều hơn, chỉ cần trong nhà còn có thể chu cấp thì sẽ không ngăn cản nó học. Bà muốn thông qua con gái để bù đắp tiếc nuối của mình. Có điều khi nhìn thấy một cô gái bác học đa tài như vậy thì lại rất hâm mộ. Trần biên tập: "Cha mẹ con bé hình như đã qua đời rồi. tôi nghĩ có lẽ bởi vì cha mẹ đã qua đời nên ba anh em bọn họ mới muốn tự ra ngoài kiếm sống. May mà cô Cao rất có tài hoa nên cuộc sống không vất vả." Ông cười cười, tiếp tục nói: "Tôi sớm đã biết, cô nhóc chắc là con nhà giàu có, gia đình như vậy mới dưỡng được người giỏi thế." Trần phu nhân: "Ông biết hở." Trần biên tập mỉm cười: "Bà đã gặp qua bé gái mười mấy tuổi nhà nghèo nào mà không biết may vá toàn đi mua quần áo trực tiếp ở bách hóa thương trường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4666418/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.