Cô có đoạn ký ức trước đây của thân thể này, vì muốn chữa bệnh cho Tiểu Đông mà Khúc gia tiêu tốn vô số tiền. Từ Trung y cho đến Tây y đều quyết không buông bỏ. Dùng nhiều thuốc như vậy mà không hề thấy bất cứ hiệu quả nào. Cũng bởi vì không thấy hiệu quả nên trường bối trong nhà mới yêu cầu cha mẹ cô sinh thêm Tiểu Bắc. Khúc Tiểu Tây vẫn luôn nghĩ, có lẽ Tiểu Đông cả đời cứ như vậy. Trăm triệu lần không ngờ được, thế mà không phải. Gia đình cô tiêu rất nhiều tiền cũng không chữa khỏi, giờ không làm gì cũng khiến cậu có biến hóa. Khúc Tiểu Tây có ý muốn dẫn đường chỉ lối cho cậu nên một số việc luôn để cậu suy nghĩ nhiều hơn, tự mình nói ra nhiều hơn. Giờ quả nhiên đã thấy được hiệu quả. "Anh, chúng ta thi đấu xem ai chạy về trước, được không?" Tiểu Bắc tâm tính lớn trước tuổi nhưng đứa nhỏ này chân chính mới chỉ hơn bảy tuổi, chưa đầy tám tuổi. Qua năm mới, sang tuổi thứ tám, rõ ràng cậu nhóc hoạt bát hơn rất nhiều. Tiểu Đông: "Được!" Khúc Tiểu Tây lập tức dặn dò: "Chạy thì chạy nhưng trên đường cẩn thận một chút." Hai cậu trai động tác nhất trí: "Được." Mắt thấy bọn họ chạy đi, Túc Bạch: "Tiểu Đông so trước kia tốt một chút." Khúc Tiểu Tây kinh ngạc nhìn anh, ngay sau đó hí hửng nói: "Anh cũng nhận ra?" Túc Bạch gật đầu, nói: "Ừ." Khúc Tiểu Tây càng rạng rỡ, nói: "Nếu anh cũng có thể nhận ra tức là sự thay đổi nhất định rất rõ ràng! Vốn em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4665748/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.