Tiểu Đông sướng rơn nói: "Là Tiểu Bảo muốn tới ạ?" Tuy bọn họ đã thật lâu không gặp nhưng Tiểu Đông vẫn còn nhớ rõ Tiểu Bảo. Tiểu Bảo là bạn tốt của họ. Tiểu Bắc lại lập tức cảnh giác, nhóc nhanh chóng hỏi: "Bọn họ muốn chuyển đến Thượng Hải? Muốn ở cách vách nhà bọn mình á?" Cậu bé rất vui khi bạn tốt chuyển đến trở thành hàng xóm của mình, rồi lại lo lắng không biết cha của hàng xóm mới có mang ý đồ xấu không. Tên Thẩm tiên sinh kia thoạt nhìn không giống người đứng đắn gì. Tóm lại rất đáng lo đấy. Túc Bạch: "Đúng vậy, bọn họ muốn ở phòng cách vách." Túc Bạch quỷ dị tiếp thu sóng điện não từ Tiểu Bắc, đại khái đã đoán được ý nhóc ta, anh chân thành nói: "Sẽ không có chuyện gì đâu." Tiểu Bắc nhấp môi nói: "Chỉ mong thế." Khúc Tiểu Tây cúi đầu nhìn thoáng qua Tiểu Bắc, nở nụ cười, khẳng định: "Sẽ không sao đâu." Tiểu Bắc: "Chị không thể không chú ý." Khúc Tiểu Tây: "Được được được." Một đoạn nhạc đệm nho nhỏ như vậy khiến mọi người chẳng hiểu có ý gì. Mấy người Khúc Tiểu Tây nhanh chóng đổi chủ đề. Lúc cả đám ra ngoài, tuần bộ Tô giới nhìn qua. đám người họ chỉ nhìn bọn cô một chút rồi rất nhanh đã lảng đi. Buổi sáng bọn cô gióng trống khua chiêng chuyển nhà ai mà chẳng biết. Đoàn người Khúc Tiểu Tây ngồi thành hai bàn, Cổ Tiêu, cũng chính là con trai thầy Cổ nói: "Chúng ta có thể ngồi gọn thành một bàn đó." Ở đây toàn trẻ con cả. Khúc Tiểu Tây lại lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4665746/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.