Ba người ngồi xe kéo về nhà, vừa đến dưới lầu đã nhìn thấy Trần biên tập.  Trần biên tập ai oán buồn tủi như muốn rớt nước mắt, ông vừa thấy Khúc Tiểu Tây đã sải bước chân xông lên, hô: "Cô Cao."  Khúc Tiểu Tây cười nhẹ, mời: "Đi, lên lầu ngồi đi."  Trần biên tập: "Đại cương sách mới cháu viết thế nào rồi?"  Khúc Tiểu Tây: "Bên này cháu đã có bốn vạn chữ."  Trần biên tập: "!!!" Ông khiếp sợ nhìn Khúc Tiểu Tây nói: "Nhiều như vậy?"  Ngay sau đó vui mừng khôn xiết: "Vậy quá tốt rồi."  Ông vốn tưởng rằng hôm nay chắc chắn là một ngày vô cùng bi thảm. Không ngờ chuyện lại khác hoàn toàn. Trần biên tập đi theo Khúc Tiểu Tây lên lầu, Khúc Tiểu Tây đem bản thảo giao cho ông, nói: "Chú xem đi đã."  Cô xoay người thay ông rót nước.  "Hay!" Trần biên tập vỗ mạnh một cái lên bàn, kêu to gọi nhỏ: "Thật hay! Cực kỳ hay!"  Lúc Khúc Tiểu Tây đặt ly nước lên bàn hơi rẩy một chút làm nước b*n r* ngoài. Trần biên tập lại không để ý chút nào, cực kỳ kích động: "Cô Cao, câu chuyện này có ý nghĩa quá. Rất rất hay! Chú biết ngay mà, chú biết ngay cao thủ vừa ra tay là được việc liền! Cháu thật lợi hại!"  Ông kích động không biết nói gì mới tốt, ôm bản thảo đứng lên xoay vài vòng, rất nhanh đã hô: "Chú về đây, tôi phải nhanh chóng về mới được."  Nói xong, cầm bao, ôm bản thảo, vội vàng chạy mất dạng.  Khúc Tiểu Tây: "???"  Từ đầu tới đuôi, chú một chữ cũng chưa nói đâu.  Chỉ chớp mắt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4663214/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.