Khúc Tiểu Tây lại liên tiếp nói vài chuyện, Thẩm Hoài rốt cuộc không thể nhịn được nữa, hắn ta ho khan một tiếng, nói: "Thời gian không còn sớm, không bằng chúng ta trở về?"  Khúc Tiểu Tây hỏi lại: "Về cái gì chứ?"  Cô vòng qua anh trai mình, bạch bạch vỗ vỗ bả vai Tiểu Bảo, hỏi: "Tiểu Bảo muốn đi à? Chúng ta khó có được lúc ngồi với nhau tám chuyện vui vẻ như vậy. Tan việc sớm như thế, có phải không thú vị không?"  Tiểu Bảo: "Đúng!"  Khúc Tiểu Tây tiếp tục: "Lại nói, tôi còn muốn nghe chút chuyện xui xẻo của Bạch gia nữa! He he! Cho nên mới nói, đôi khi ông trời không muốn thu bọn họ thì sẽ tự có người thu thập. Hì hì!"  Cô tự rót tự uống, nói: "Kỳ thật lúc bọn tôi rời đi vẫn rất nhát gan."  Thẩm Hoài: "Hơ?"  Khúc Tiểu Tây: "Tốt nhất nên cho một mồi lửa đốt Bạch gia đám người đó xong đời luôn đi. Thôi, như vậy cũng tốt. Chú biết không? Chết ngay không khiến cho người ta thống khổ. Muốn chết không được, muốn sống không xong mới đem đến cảm giác sảng khoái nhất."  Thẩm Hoài: "……"  Hắn ta nhìn cô nhóc Khúc gia một cái thật sâu, càng cảm thấy cô đã say. Có điều cách thức say của mỗi người khác nhau thôi.  "Cô say thật rồi."  Khúc Tiểu Tây cười lạnh: "Sao có thể? Chú lại coi tôi như mèo bệnh hả?" Cô ho khan một tiếng, nói: "Tôi sẽ hát cho mấy người nghe một bài."  Mọi người: "……"  Khúc Tiểu Tây há mồm hát lung tung: "Cát vàng sa mạc……"  Thật ra bản thân cô cũng chẳng biết mình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4663209/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.