Khúc Tiểu Tây: "Như vậy, giờ Bạch gia đổ rồi?"  Thẩm Hoài: "Vậy thì chưa đến mức. Chẳng qua việc kinh doanh của Bạch gia đã không còn nhiều lắm. Giờ ngoài nhà cũ thì Bạch gia chỉ còn vàng. Nghe nói lúc Bạch gia tiếp nhận Khúc gia đã từng bán sản nghiệp của Khúc gia lấy tiền mặt, sau đó đổi thành mấy rương vàng. Chỗ tài sản này chỉ có Bạch lão gia mới biết giấu ở đâu. Kể cả Bạch lão thái gia, Bạch lão phu nhân và Khúc thị cũng không biết chút gì. Hiện giờ có rất nhiều người làm đủ trò tra tấn Bạch gia nhằm ép Bạch lão gia nôn vàng ra."  Hắn ta cười lạnh một tiếng, giọng mang theo chút trào phúng: "Có lẽ mọi người không chiếm được kho báu nên vàng của Bạch gia mới mê người như thế."  Khúc Tiểu Tây a một tiếng thật sâu. Cô nghiêm trang nói: "Quả nhiên tiền tài động lòng người mà."  Thẩm Hoài: "Cô không muốn?"  Khúc Tiểu Tây khoa trương nói: "Chú có thể xóa chữ "không" trong đó. Sao tôi lại không muốn? Làm gì có ai không muốn? Thế nhưng dù tôi có muốn thì cũng không được. Đúng là chỗ vàng đó dùng gia sản nhà bọn tôi đổi lấy tiền nhưng giờ cũng chẳng phải của bọn tôi nữa. Hơn nữa chú nhìn xem, đến em gái ruột của Bạch lão gia còn có thể tham tiền, đủ thấy tiền tài đả động lòng người như thế nào? Tôi có muốn cũng không dám ra tay đâu. Sống không phải tốt hơn sao? Việc gì phải đâm đầu vào phiền toái?"  Thẩm Hoài: "Đúng là có chút đạo lý."  Khúc Tiểu Tây nghiêm trang: "Đạo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4663206/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.