Cô nói: "Chuyện của bọn mình trong mắt những nhân vật lớn như người ta chỉ là chuyện nhỏ thôi, không có gì cả, nhưng em nghĩ có thể bọn mình và Tiểu Bảo sẽ phải chia tay sớm." Tiểu Đông & Tiểu Bắc: "!!!" Khúc Tiểu Tây: "Thằng bé oán trách cha nó nhưng nếu cha nó chịu sửa chữa thì hai người có cảm thấy nó muốn ở lại nơi này nữa không hay trở về bên cạnh cha nó?" Hai đứa nhóc rất muốn nói ở lại nơi này rồi lại cảm thấy hình như không. Tiểu Bắc thở ngắn than dài: "Tới vội vàng mà đi cũng vội vàng, phần lớn người trên đời này đều là khách qua đường trong sinh mệnh của người khác." Khúc Tiểu Tây phụt một tiếng phun ra, trêu: "Em lại học với ai đấy?" Tiểu Bắc: "Mọi người đều nói như vậy đó!" Khúc Tiểu Tây xoa bóp khuôn mặt bé, khen: "Đứa bé lanh lợi." Quả nhiên mãi đến buổi chiều cũng chỉ nghe được tiếng người đến người đi mà không có chuyện gì xảy ra. Khúc Tiểu Tây ngồi trước bàn, nghiêm túc viết bản thảo, mới được mấy nghìn chữ đã nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng bịch bịch bịch. Khúc Tiểu Tây buông bút. Quả nhiên, tiếng bước chân dừng lại trước cửa nhà cô, Tiểu Bảo: "Chị, chị." Khúc Tiểu Tây mở cửa: "Làm sao vậy?" Đôi mắt Tiểu Bảo hồng như mắt thỏ, chắc buổi chiều đã khóc, bây giờ nhóc lại vui tươi hớn hở, tâm tình có vẻ khá tốt: "Cha em muốn mời một nhà mọi người cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm." Khúc Tiểu Tây nhướng mày, mỉm cười: "Hai người làm lành rồi à?" Ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4663203/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.