Cô nói: "Chú biết nó tại sao lại chạy trốn khỏi nhà không? Đó là bởi vì vợ bé của chú cảm thấy bản thân sẽ có con, sợ nó ngáng đường nên muốn g**t ch*t nó. Chú biết nó làm sao để chạy trốn khỏi bọn buôn người không? Chú có biết nó lưu là ở Bến Thượng Hải thế nào không? Chú biết lúc tôi đưa nó đến bệnh viện, bác sĩ nói nếu chậm chút nữa thôi thì nó sẽ chết không? Chú cái gì cũng không biết thì dựa vào đâu mà đứng ở chỗ này nói nó như thế?"  Hốc mắt Tiểu Bảo hồng hồng.  "Chú chỉ đứng trên lập trường trường bối nói chuyện, chú có nghĩ tới những người khác không? Tôi đã thấy rất nhiều cha mẹ không có trách nhiệm, chú thật đúng là người không biết xấu hổ nhất."  Nói tới đây, Khúc Tiểu Tây tựa như không có ý muốn nói tiếp, cô chào luôn: "Được rồi, mấy chú cứ ở đây mà chờ Túc Bạch, tôi dẫn bọn nhỏ lên lầu. Nhìn đến thấy gương mặt này của chú, tôi đã giận sôi máu. Nào có ai làm cha như vậy, thật đáng giận!"  Khúc Tiểu Tây đứng dậy, lôi kéo mấy đứa bé lên lầu, cô gọi: "Đi, Tiểu Bảo, em đi với chị! Mọi chuyện chờ cậu em trở về lại nói!"  Thẩm Hoài nhìn bọn cô, trầm mặc một chút, không nói gì. Đương nhiên cũng có thể không nói xen vào được.  Khúc Tiểu Tây mang ba đứa bé về nhà, cô nói: "Không cần nghĩ nhiều như vậy, không quan trọng."  Cô xoay người sửa sang lại sách bút trên bàn, Tiểu Bảo đi theo sau mông cô, hỏi: "Chị, cha em có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4663201/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.