Bạch thị cười lạnh: "Ngài cũng đừng để bọn tôi phải động thủ."  Khúc thị kích động: "Tôi thực sự không biết, tôi thực sự không nhận được bức thư thứ nhất. Thật sự không có, tôi luôn ở nhà, mọi hành động của tôi hai người không phải đều rất rõ sao? Nếu như tôi có làm thì sao không giấu đi? Nói không chừng đã có kẻ nào cướp mất. Chắc giống với bức thư này, căn bản không đến tay tôi, vốn không có mà!"  Nói tới đây, Khúc thị đột nhiên kêu: "Xuân giang hoa nguyệt dạ! Hóa ra bức họa kia là xuân giang hoa nguyệt dạ. Tôi biết, tôi biết bức họa này!"  Bạch thị nhướng mày: "Hở?"  Hai người họ dĩ nhiên đã đọc thư, chính vì thế vừa rồi mới khó nén được kích động.  Khúc thị: "Tôi nhớ rõ nhiều năm về trước, có một lần tôi về nhà mẹ đẻ thấy sắc mặt chị dâu không đúng lắm mới biết anh trai tôi mua phải một bộ tranh giả. Anh trai tôi nhìn ra bức họa kia không đúng lắm nhưng vẫn mua. Chị dâu tôi thấy thế liền không vui, cảm thấy anh ấy lãng phí tiền. Lần kia cha mẹ tôi cũng không đứng về phía anh trai nên tôi mới ấn tượng sâu đậm. Tôi nhớ rõ, tôi nhớ rất rõ, bức họa kia gọi là Xuân giang hoa nguyệt dạ."  Mụ mừng như điên: "Đúng đó, đúng đó, thật mà, chính là bức họa này!!!"  Bạch thị gấp không chờ nổi: "Tranh đâu?"  Khúc thị: "Tôi nhớ bức họa kia vẫn luôn đặt trong thư phòng anh trai tôi ở giới hội họa. Có rất nhiều người yêu tranh đều đặt tranh ở chỗ kia. Lúc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4663195/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.