Khúc Tiểu Tây nhẹ giọng: "Chắc cậu nhìn nhầm rồi? Dù sao ánh đèn lúc sáng lúc tối sẽ dễ khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi. Bóng sáng lập lòe khiến cậu nhìn nhầm rồi nghĩ là quỷ cũng là chuyện bình thường. Trước khi cậu kêu thảm thiết nói có quỷ, một cô bé ở lầu trên nhà tôi cũng bị ánh đèn dọa đến khóc đấy. Chính tôi còn phải đưa cô bé về nhà."  Nhắc tới cái này, Vu Mãnh lập tức như tìm được tri kỷ: "Cô ấy cũng bị dọa khóc? Tôi đã bảo là đáng sợ rồi mà. Cô ấy bao nhiêu tuổi? Tôi phải tìm cô ấy để giao lưu một chút, hỏi xem cô ấy có nhìn thấy Hắc Vô Thường không? Tôi thật sự nhìn thấy Hắc Vô Thường mà."  Khúc Tiểu Tây cười: "Con bé năm nay mới 6 tuổi thôi."  Vu Mãnh: "……"  Tần An: "……"  Những người khác yên lặng nhìn trời.  Tần An lập tức: "Chuyện này do chúng tôi không đúng, em họ tôi tính cách hơi ngơ ngẩn, lại chưa ra trường nên vẫn hơi trẻ con. Khiến mọi người bận rộn rồi, thật ngại quá. Cảm ơn mọi người không vì hiểu lầm này mà đưa nó tới Cục cảnh sát. Thật sự là vạn lần cảm ơn. Ngày mai Tần mỗ tôi sẽ nhất định tới cửa nói lời cảm ơn với các vị."  Hai người đàn ông vội vàng xua tay nói không cần.  Tần An: "Kể cả không nói lời cảm ơn thì nhất định cũng phải tạ lỗi." Hắn ta dịu dàng lại khiêm tốn: "Trời tối, nếu tôi nghe thấy có người kêu có quỷ thảm thiết như vậy chắc cũng không dám mở cửa nhìn một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4663186/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.