Thấy phía trước có một hiệu cầm đồ, Khúc Tiểu Tây nói: "Hai người ở cửa chờ em, đừng đi chỗ nào cả, em vào đây cầm một cái ngọc bội nhé."  Ngọc bội này là đồ vật cuối cùng dư lại của Bạch gia lão phu nhân, những món khác đều đã đổi thành gạch vàng hoặc thỏi vàng hết rồi. Cái này bị lão tiên sinh ở Công ty Phú Lệ nhặt ra, nói không đáng giá. Ban đầu Khúc Tiểu Tây không để ý lắm nhưng khi trở về suy nghĩ cẩn thận lại thấy chuyện này không đúng.  Đám dân cờ bạc đó đuổi theo cô, cô biết vì cái gì. Đơn giản là muốn cướp tiền mà cô đã cầm đồ. Thế nhưng người của Công ty Phú lệ đuổi theo cô làm gì? Nếu muốn cướp đồ thì bọn họ không sợ mất thanh danh hay sao? Thế nhưng đám người cuối cùng vẫn đuổi theo cô rõ ràng là người của Công ty Phú Lệ.  Vì sao họ lại đuổi theo cô?  Một món đồ không đáng giá tiền vì cái gì mà tiên sinh già kia lại xem xét lâu như vậy, rồi lại còn nhắc nhở "Đi ra ngoài tùy tiện tìm một cửa hàng cũng chỉ đổi được mấy đồng."  Nếu không đáng giá thì sao còn muốn đổi tiền làm gì?  Cô nhớ mang máng hình như bên ngoài câu lạc bộ của Công ty Phú Lệ có hiệu cầm đồ, không biết hai bên có liên quan gì với nhau không.  Về chuyện này cô hơi hiểu nhưng vẫn mê mang.  Tóm lại sau khi trở về Khúc Tiểu Tây cẩn thận suy nghĩ một chút mới cảm thấy chuyện này không đúng lắm. Hơn nữa chuyện như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4663182/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.