Tần An: "Lời nói thật mà thôi, thực không dám giấu, tôi cũng là độc giả trung thành của ngài, từ khi bắt đầu vẫn luôn theo dõi những bài đăng của ngài. Mỗi lần xem xong tôi đều phải cười một trận, hôm đó chắc chắn tâm tình sẽ tốt. Lúc này nhà xuất bản Dương Quang có thể hợp tác với ngài, thật đúng là vinh hạnh của tôi." Khúc Tiểu Tây: "Ngài nói thế thật khiến tôi vui quá, tôi viết văn cũng chỉ hi vọng mang đến niềm vui cho mọi người." Không, tui làm vì tiền đấy!!! Tuy nghĩ một đằng nói một nẻo nhưng Khúc Tiểu Tây lại chớp chớp đôi mắt to, xin chào có vẻ cực kỳ chân thành. Tần An: "Lúc này ngài đồng ý hợp tác, nhà xuất bản của chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để tuyên truyền, sao cho có thể…." Dù người xã báo cũng ở đây nhưng tác dụng của họ chủ yếu để làm một cây cầu trung gian. Nhiều chuyện vẫn do Khúc Tiểu Tây và Tần An nói với nhau. Khúc Tiểu Tây cũng chỉ là người ngoài nghề, thỉnh thoảng vẫn muốn hỏi ý kiến từ Trần biên tập và Tô chủ biên. Trong lúc nhất thời mọi người nói chuyện thật phấn chấn vui mừng. Ngay cả trợ lý của Tần An ngồi nghiêm túc ghi chép cũng có thể cho cô một chút ý tưởng. Như vậy thành ra một bàn chỉ có một người rảnh rỗi. Vu Mãnh phồng má như một con cá nóc, lẩm bẩm rầm rì nhìn chằm chằm vào Khúc Tiểu Tây. Khúc Tiểu Tây chỉ là người bình thường, thấy hắn nhìn chằm chằm lâu như vậy làm sao không có cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4663179/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.