Túc Bạch động dao, cắt một đường ra phía trước, chênh lệch không nhiều lắm, gần như chính xác số cân. Khúc Tiểu Tây: "……" Siêu thật! Cô tính tiền, Tiểu Đông lập tức nhận dây cỏ rồi chào: "Thầy Túc, gặp lại sau nha!" Túc Bạch gật gật đầu, không nói thêm. Khúc Tiểu Tây lượn lẹo quanh mấy quầy hàng khác. Bọn cô hôm nay ra cửa không còn sớm, lại đi vài vòng. Ba người lại lần nữa túi lớn, túi nhỏ đầy tay. Mỗi lần vừa ra cửa lại mua thật nhiều thật nhiều đồ. Lúc về đến nhà trời đã tối đen. Ba người âm âm u u theo hướng nhà mà đi. Khi đi ngang qua một góc tường còn thấy một đứa nhóc quần áo tả tơi ngồi xổm, tay cầm một khối bánh bột ngô bị bẩn gặm ăn. Nhóc kia tuổi không lớn, bẩn cũng không quan tâm, cứ thế ăn ngấu nghiến. Tiểu Bắc nhỏ giọng nói: "Nó đã ở chỗ này vài ngày rồi, có hôm còn tránh dưới cửa hiên nhà bọn mình. Mẹ Hứa thấy nó đáng thương còn đưa một bộ áo bông không mặc đến đấy." Cậu nhóc lại nhìn thoáng qua, nghi ngờ: "Ơ, sao không thấy mặc nhỉ?" Khúc Tiểu Tây nhìn theo tầm mắt nhóc, cũng không phỏng đoán thêm, chỉ nói: "Ai biết được?" Khúc Tiểu Tây chân thành hỏi: "Em đó, có chuyện gì em không biết không?" Tiểu Bắc nhếch miệng, nhỏ giọng: "Có đó." Khúc Tiểu Tây: "Đứa nhóc vạn sự thông như mi thì cái gì chẳng biết?" *Vạn sự thông: chuyện gì cũng biết Tiểu Bắc hắc hắc cười, nhỏ giọng: "Em đều nghe nói mà." Nhóc cả ngày lầu trên lầu dưới chạy quanh, ngẫu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4663143/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.