Editor: Bánh bao chay nhân thịt 
“Sách?” Nghe đến đó Bạch lão gia nhướng đuôi lông mày một chút. 
“Vậy ba cháu có bạn bè nào gia cảnh tương đối tốt không?” 
Khúc Tiểu Tây khinh thanh tế ngữ*: “Những việc này của gia phụ cháu cũng không biết.” 
*Khinh thanh tế ngữ: lời nói nhỏ nhẹ 
Khúc Tiểu Tây bên này bị hỏi tới hỏi lui nhưng vẫn không thu được gì, Bạch lão gia rốt cuộc xua xua tay. 
Khúc Tiểu Tây rất nhanh đã rời khỏi, Bạch lão gia dựa vào trên ghế, Khúc thị liền tiến lên hỏi: “Lão gia, ngài xem nó có vẻ không biết thật, nếu giả bộ……” 
Bạch lão gia trầm ngâm một chút mới thấp giọng: “Như thế khó mà nói được, chẳng qua khả năng này không quá lớn.” 
Nghĩ đến cũng đúng, chuyện quan trọng như vậy nhà ai lại nói cho một khuê nữ? Hơn nữa Khúc gia không phải sinh bệnh lâu ngày để lại di ngôn mà đột nhiên xảy ra chuyện. Di ngôn đều không kịp nói, khi mấy trưởng bối Khúc gia xảy ra chuyện, phu thê bọn họ đến đầu tiên. Căn bản không có chuyện nói được gì với anh em Khúc gia. 
“Tuy nói khả năng mấy đứa nó biết gì đó không lớn nhưng bà tốn thời gian chút dụ chúng nói thật ra.” 
Khúc thị: “Được.” 
Bạch lão gia cầm tay Khúc thị mỉm cười: “Tôi biết, thời khắc mấu chốt luôn chỉ có bà bên cạnh. Nhà có hiền thê, chính là chỉ bà chứ ai.” 
Khúc thị mặt mày hớn hở, cả người đều mềm như không xương, giọng bà ta ngọt thanh: “Lão gia hiểu được là tốt rồi, tôi sống là người Bạch gia, chết 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/437989/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.