Đương nhiên Sở Thành sẽ không để Quý Khinh Chu làm chuyện này, nhưng chính anh cũng chỉ là một công dân bình thường, cầm tấm ván gỗ và búa lên, khoa tay múa chân nửa ngày, lúc này mới đóng ván xong leo xuống.
Quý Khinh Chu vịn thang giúp Sở Thành, cậu hỏi: “OK chưa?”
“OK rồi.” Sở Thành vừa nói vừa leo thang xuống, Quý Khinh Chu chợt nhớ tới chuyện vừa rồi, ngay lúc anh gần leo xuống đất cậu liền cố ý duỗi tay ra ôm lấy anh, Sở Thành sợ tới mức vội vàng vịn lấy thân thang, anh hoảng sợ quay đầu lại, “Em làm gì vậy?”
“Em bắt chước anh đó.”
Sở Thành cảm thấy cậu rất nghịch ngợm, anh vỗ vào tay cậu nói, “Vừa rồi anh cũng ôm em như vậy sao?”
“Chịu thôi, nếu em cũng ôm bế anh lên, hai ta sẽ ngã sấp mặt xuống đất luôn mất.”
Bởi vì Sở Thành nặng hơn cậu nhiều lắm.
“Được rồi, mau buông tay đi, vừa rồi em nói anh thế nào, sao biết rồi mà giờ vẫn làm thế?”
“Bị anh dạy hư đó.”
Cậu thả lỏng vòng tay, sau đó quay đầu nhìn về phía camera-man, “Xóa bỏ đoạn này đi được không?”
Camera-man:……
Quý Khinh Chu cảm thấy hẳn là được, cậu cười nói lời cảm tạ với camera-man.
“Không có gì.” Camera-man nói, thế nhưng sao mình cứ có cảm giác hai người này có mùi gay thế nào ấy nhỉ, không không, camera-man cảm thấy có lẽ mình đã suy nghĩ nhiều quá rồi.
Sở Thành đóng ván lợp nóc nhà xong, để yên cây thang ở đấy, cùng Quý Khinh Chu đi vào nhà, chuẩn bị ngủ trưa.
Anh bảo camera-man đi nghỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-tinh-nhan-cua-tong-tai-he-phan-dien/368819/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.