Lời này vừa nói ra, Lý Dật Minh cùng Trương Gia Thụy liền nở nụ cười.
Nhậm Chân cũng cười cười, “Vậy à? Tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, An Nghi không nên tưởng thật nhá.”
Bởi vì đang có máy quay nên Dư An Nghi không tỏ vẻ giận dỗi Nhậm Chân, chỉ ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cô, sau đó quay đầu đi.
Sở Thành cùng Liên Cảnh Hành cũng yên lặng nhìn Nhậm Chân, không nói gì.
Gánh nước là một việc vô cùng tốn sức, không những vậy tổ chương trình còn dùng loại thùng nước mà các vị đồng hương thường xuyên sử dụng, vừa rắn chắc vừa nặng, đến nỗi khi lần đầu tiên nâng chiếc thùng chứa đầy nước lên, Lưu Tử Đồng còn không thể đứng dậy nỗi.
“Không được không được, nặng quá đi.”
Lưu Tử Hân khuyên cô, “Em đổ bớt nước vào giếng lại đi.”
Lưu Tử Đồng đổ rất nhiều lần, cuối cùng mới nâng được hai thùng nước lên, mỗi thùng chỉ còn một phần ba lượng nước.
Rõ ràng sức lực của Lưu Tử Hân lớn hơn cô nhiều, anh múc đầy cả hai thùng nước, sau đó nâng đòn gánh lên.
Đến lượt Quý Khinh Chu, cậu mới phát hiện nếu hai chiếc thùng này chứa đầy nước có khi còn nặng hơn cả cậu nữa, Sở Thành bèn hỏi, “Em có được không đó?”
“Không thành vấn đề.” Quý Khinh Chu son sắt thề thốt.
Sở Thành có chút hoài nghi, Quý Khinh Chu nâng đòn gánh lên, “Đi thôi.”
Sở Thành đi theo cậu, hai người cùng nhau trở về. Ban đầu dòng nước rất ổn định, nhưng khi Quý Khinh Chu leo lên sườn dốc, bỗng dưng thùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-tinh-nhan-cua-tong-tai-he-phan-dien/368817/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.