“Đúng vậy, cho nên mới nói, anh đã bắt đầu thích em từ rất lâu rồi, vẫn luôn rất rất thích em.”
Quý Khinh Chu nghe vậy, trong lòng như tổ mật ong đổ xuống dưới ánh mặt trời, vừa tỏa ra mùi hương mật ngọt, vừa được ánh mặt trời sưởi ấm. Cậu nhìn Sở Thành, mặc kệ đây là lời thật lòng hay là lời giả dối, thì đây cũng là lời âu yếm dễ nghe nhất mà cậu đã từng nghe.
“Vậy anh có muốn biết, từ khi nào mà em đã……”
Chưa kịp dứt câu, cậu đã bị Sở Thành dùng nụ hôn che lấp.
Sở Thành vừa hôn cậu vừa nhắc nhở, “Hiện tại không được phép nói nữa.”
Quý Khinh Chu chợt nhớ tới chuyện trước khi anh mở lời cầu hôn cậu, cậu không được nói thích anh. Bỗng dưng cảm thấy Sở Thành bướng bỉnh có chút đáng yêu, thật ra cậu cũng không để ý đến mấy chuyện này, nhưng ngược lại Sở Thành lại rất để ý. Chuyện yêu đương, sao có thể phân rõ đúng sai thắng thua, yêu một người tựa như đang chờ đợi một đóa hoa nở rộ vậy, hoa có thể nở được là đã khiến bạn cảm thấy vui sướng lắm rồi, nào còn có tâm tư đi so đo rằng bản thân đã đợi nó bao lâu đâu chứ.
Bởi vì dù sao thì, hoa chưa từng bảo bạn phải chờ nó, là bạn chủ động muốn chờ nó mà thôi.
Thế nhưng, Sở Thành làm thế này cũng là vì muốn tốt cho cậu, cho dù anh ngẫu nhiên cố chấp thì đó cũng là vì suy nghĩ cho cậu.
Quý Khinh Chu ngước mắt nhìn Sở Thành, cậu chưa từng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-tinh-nhan-cua-tong-tai-he-phan-dien/368806/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.