Quý Khinh Chu chợt cảm thấy hai mắt của mình cay đến lạ, cậu cơ hồ không thể tin được hỏi, “Anh thích tôi sao?” 
“Đúng vậy.” 
“Sao anh lại thích tôi được?” 
“Đương nhiên là thích em rồi, anh yêu em Chu Chu.” 
“Nhưng tối hôm đó, tôi đã hỏi anh, anh……” 
Quý Khinh Chu không nói thêm được nữa, bởi vì Sở Thành đã chặn ngang lời nói của cậu, ngón cái dịu dàng vu0t ve bờ môi của cậu, ngữ điệu của anh vô cùng nhẹ nhàng, mang theo sự dịu dàng quen thuộc, anh nói, “Vì anh quên, anh đã quên nói cho em nghe, em có thể hỏi anh lần nữa không?” 
Quý Khinh Chu hai mắt ngấn lệ nhìn anh, cậu đã từng cho rằng Sở Thành thích cậu, cậu đã từng hỏi Sở Thành rằng anh có thích tôi không, khi đó Sở Thành cũng trả lời lại là không rồi, không ngờ bây giờ anh lại nói là anh thích cậu. 
Quý Khinh Chu có chút khó chịu, mà cũng vừa có chút vui vẻ, Sở Thành nhìn dáng vẻ như sắp khóc của cậu, liền lại gần hôn lên đôi mắt ấy, anh ôm cậu nói, “Đừng khóc, anh nên sớm nói câu này với em mới phải, không phải để đến tận bây giờ mới nói cho em nghe.” 
Quý Khinh Chu muốn trách cứ Sở Thành rằng tại sao anh không nói sớm, nhưng cuối cùng cậu lại không thể nói nên lời. Cậu nghĩ, tuy rằng có muộn 36 ngày, nhưng cuối cùng anh cũng về bên cạnh cậu, như vầy là đã rất tốt rồi, như vầy là cũng đủ cho cậu vui mừng và thỏa mãn rồi. 
Quý Khinh Chu cười cười, không để nước mắt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-tinh-nhan-cua-tong-tai-he-phan-dien/368784/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.