Khổng Hi Nhan vẫn chưa tỉnh lại, Trì Vãn Chiếu ở bên trông nàng, không rời nửa bước. Vương Hải Ninh vào viện mang theo vài món đồ đã chuẩn bị đặt vào phòng vệ sinh. Không khí trong phòng bệnh rất nặng nề, ai cũng không mở miệng, bọn họ giống như hai pho tượng ngồi ở hai bên giường bệnh của Khổng Hi Nhan. 
Không biết đã bao lâu, một âm thanh yếu ớt vang lên. 
Khổng Hi Nhan vẫn đang nhắm mắt, tay giơ lên vùng đầu bị đau, mặt nhăn lại, sắc mặt nhợt nhạt do mất máu, bờ môi bật ra tiếng kêu đau. 
Trì Vãn Chiếu nắm chặt một bàn tay khác của nàng, khẽ nói: "Hi Nhan?" 
"Em tỉnh chưa?" 
Khổng Hi Nhan từ từ mở mắt, thấy vẻ mặt tiều tụy của Trì Vãn Chiếu, đuôi mắt còn hiện tia đỏ, ánh mắt không sáng như ngày thường, hiện rõ tơ máu, tuy vẻ mặt cô vẫn như mọi ngày nhưng Khổng Hi Nhan cảm giác được cô vừa thở phào nhẹ nhõm. 
Trì Vãn Chiếu đưa tay huơ trước mặt nàng: "Em tỉnh rồi?" 
Khổng Hi Nhan không phản ứng, cứ nằm đó nhìn Trì Vãn Chiếu, cũng không trả lời. 
Vương Hải Ninh thấy vậy thì quay sang, hai mắt nhìn nhau với Trì Vãn Chiếu, sau đó Vương Hải Ninh hơi lo lắng hỏi: "Hi Nhan, em nhớ chị là ai không?" 
Khổng Hi Nhan lắc đầu một cái, rụt rè nói: "Không nhớ, Vương lão sư." 
Đầu tiên Vương Hải Ninh sững sờ, sau đó phản ứng lại thì tức giận trừng mắt với Khổng Hi Nhan. 
Vừa tỉnh lại đã thích trêu người. 
Đúng là ngứa đòn mà. 
Trước ánh mắt đó, Khổng Hi Nhan muốn nghiêng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-tinh-nhan-cua-tong-tai-he-phan-dien/368758/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.