Quý Khinh Chu mới vừa tỉnh ngủ, còn hơi mơ màng, ngơ ngác gật đầu, hỏi anh, "Tôi ngủ bao lâu rồi?"
"3, 4 tiếng, cũng không lâu lắm." Sở Thành đứng lên, đi tới trước mặt cậu, đưa ly trà trong tay ra, "Đây, nếm thử trà tôi pha xem."
Quý Khinh Chu nhận lấy, nâng ly uống một ngụm, tán dương, "Không tệ."
"Cậu có phúc ghê chưa," Sở Thành ngồi xuống bên giường, "Cậu còn chưa kính trà papa đâu, papa đã hầu hạ cậu trước rồi."
Quý Khinh Chu lập tức dâng trà lên, "Kính papa."
"Mượn hoa hiến Phật à? Lấy trà của tôi kính tôi?"
Quý Khinh Chu cười cười, "Vậy để hôm khác tôi pha một bình trà để kính anh."
"Vầy còn tạm được." Sở Thành nhìn cậu, "Được rồi, đã dậy rồi thì đi ăn cơm thôi, cũng đến giờ cơm rồi."
Quý Khinh Chu gật đầu, vén chăn leo xuống giường.
Chờ Quý Khinh Chu thay quần áo xong, hai người đi thang máy xuống lầu, đến phòng ăn dùng bữa tối. Quý Khinh Chu thấy Sở Thành như vậy, hẳn là không định để cậu quay về, hỏi anh, "Tối nay tôi cũng ở đây à?"
"Không thì đâu?"
"Vậy sáng mai tôi gọi Tiểu Tiền qua rước tôi."
"Không cần," Sở Thành nói, "Tôi đưa cậu về, ngày mai tôi sẽ ngồi ở khu nghỉ ngơi của mấy cậu, xem thử ai dám giở trò dưới mí mắt tôi."
Quý Khinh Chu nghe vậy, nhìn anh, "Đột nhiên tôi nghĩ đến một câu thành ngữ."
"Câu gì?"
"Cáo mượn oai hùm." Quý Khinh Chu chống tay nhìn anh, "Bây giờ tôi giống như hồ ly theo sau anh."
"Ở trước mặt tôi cậu cũng là hồ ly vậy."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-tinh-nhan-cua-tong-tai-he-phan-dien/368698/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.