Khát vọng cầu sinh của Quý Khinh Chu tăng cao trong nháy mắt, không đợi Sở Thành mở miệng nói gì đã cúp luôn điện thoại của Phương Diệu Tuyên, kéo hắn vào danh sách đen.
"Quá đáng ghét!" Quý Khinh Chu nói, "Người này thật là, tôi đã nói rõ ràng thế rồi, sao cứ gọi điện cho tôi, không tự giác gì cả."
Cậu vừa dứt lời, Wechat hiển thị cuộc gọi video từ Phương Diệu Tuyên, Sở Thành ung dung nhìn, Quý Khinh Chu không nói hai lời, lần hai cúp máy, xoá friend, mỉm cười nói, "Đã xử lý gọn gàng."
"Phải vậy không?"
"Phải, tôi đảm bảo."
Sở Thành thả điện thoại về chỗ cũ, "Nhưng tôi cảm thấy con người cậu không đáng tin, lỡ đâu cậu và Phương Diệu Tuyên lại muốn chạy thì tôi xem như đem tiền ném ra cửa sổ à, tốt hơn hết nên ngủ trước cho chắc."
Hắn nói xong liền đẩy ngã Quý Khinh Chu, đè lên, Quý Khinh Chu giãy dụa bên dưới, "Đừng mà, mới nãy rõ ràng anh đồng ý với tôi rồi."
"Tôi đổi ý."
"Anh như vậy là thẹn với tên của mình," Quý Khinh Chu một bên đẩy hắn một bên thuyết phục, "Đồng ý đi mà, vừa rồi đã đồng ý rồi còn gì, anh xem, tôi xoá sạch phương thức liên lạc với Phương Diệu Tuyên rồi, anh không thể đổi ý..."
Lời còn chưa nói hết, đột nhiên nghe được một tiếng "Ọt", Quý Khinh Chu ngẩng đầu nhìn về phía Sở Thành, Sở Thành trên mặt hiếm thấy có chút lúng túng, Quý Khinh Chu nhỏ giọng nói: "Hay để tôi nấu cho anh bát mì nhé?"
Sở Thành:...
°
Trong phòng bếp yên lặng, ánh đèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-tinh-nhan-cua-tong-tai-he-phan-dien/368674/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.