"Bởi vì Nhuyễn Nhuyễn nói nơi này cầu nguyện đặc biệt linh."
Tần Viện Viện cười nhạo một tiếng: "Ngươi thật đúng là tin lời nàng nói bừa."
"Không tin nàng cũng nên tin chính mình a." Hứa Phán Phán khẽ cười nói.
Mi mắt Tần Viện Viện run run, trả lời: "Nhàm chán." Sau đó đi tới chỗ đậu xe, bắt đầu dọn pháo hoa.
"Ngươi thân với Tần Viện Viện từ khi nào vậy?"
Đột nhiên có tiếng người hỏi làm Hứa Phán Phán giật cả mình: "Làm gì thình lình xuất hiện vậy má."
Cố Tịnh Nhuyễn nhéo nhéo lỗ tai: "Cái gì kêu thình lình? Ngươi vừa mới chằm chằm nhìn theo nàng xem cái gì?"
"Cảm thấy nàng có chút giống."
"Giống cái gì?" Cố Tịnh Nhuyễn truy vấn.
"Giống ta khi còn nhỏ, khát vọng hâm mộ lại ẩn nhẫn."
Nói cái gì lung tung rối loạn?
"Nói ngươi cũng không hiểu, bất quá ta may mắn hơn nàng một chút, ta gặp được các ngươi."
Cố Tịnh Nhuyễn hơi ngưng thần sắc, như là đã hiểu ra cái gì.
Cô còn nhớ rõ mình và Hứa Phán Phán cũng coi như là không đánh không quen nhau, trước khi trở thành bạn bè còn thường nghe người khác nói qua Hứa Phán Phán không dễ tiếp xúc, mặc dù Hứa Phán Phán chưa từng cùng cô nhắc tới chuyện gia đình, nhưng cô vẫn có thể đại khái đoán ra một ít chuyện.
"Ngươi đối xử người ta tốt chút đi, ta cảm giác nàng rất hâm mộ ngươi."
Hứa Phán Phán nói đánh gãy suy nghĩ của cô.
"Hâm mộ ta? Hâm mộ ta cái gì?"
"Ngươi có lẽ không biết ngươi có rất nhiều thứ đáng làm người khác hâm mộ."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-tien-nu-cua-nu-xung-ty-ty/1097168/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.