Chương trước
Chương sau
Một ngày trước khi thi đại học, cũng không biết có phải do gần đây thường xuyên đọc phải mấy ví dụ tiêu cực về chuyện thi đại học hay không, Cố Tịnh Nhuyễn có chút hoảng hốt, cô kể cho Hứa Phán Phán nghe, nhận lại một đợt xem thường.
"Có gì mà lo lắng, thi đậu hay không đều là số mệnh."
Cố Tịnh Nhuyễn đánh bả vai nàng, "Nói chuyện kiểu gì đấy!"
"Giỡn thôi." Hứa Phán Phán lại nói, "Ngươi phải tin tưởng Tạ Tri Ý, với trình độ đó nháy mắt hạ gục một đám phàm phu tục tử, chỉ cần ngươi đừng đi ảnh hưởng chị ngươi là được."
"Ta làm gì mà ảnh hưởng?"
"Ngươi đứng ở bên cạnh chị ngươi cũng đủ ảnh hưởng rồi."
"......" Cố Tịnh Nhuyễn thế nhưng vô pháp cãi lại, bởi vì Tạ Tri Ý xác thật có nói câu này với cô.
Ngày đó cả hai ở thư viện học tập, kết quả Tạ Tri Ý nhìn cô thật lâu sau phun ra một câu "Nhuyễn Nhuyễn, em đừng ảnh hưởng chị."
Hiện tại cô mới hiểu được thì ra là ý tứ này.
"Tư Ngọc và Nhan Nhan đã chọn xong trường ở nước A, nhà trường yêu cầu trước khi nhập học phải học một năm cao trung ở đó, chắc là kết thúc học kỳ này hai đứa nó sẽ bay qua kia."
"Sao ta không biết chuyện này?" Tin tức đến đột ngột làm Tịnh Nhuyễn hết hồn, mấy ngày nay các cô đi học đi chơi chung, nhưng cô không có nghe nói tới a?
"Bọn nó tính là lúc sau mới nói cho tụi mình biết, mà ngày hôm qua không cẩn thận bị ta phát hiện, sau đó Tư Ngọc nói ra luôn."
Cố Tịnh Nhuyễn im lặng, trong lòng không được vui.
Phòng học bị dùng làm phòng thi, hai người lúc này đang vừa sắp xếp lại bàn ghế vừa dán bảng tên.
Hồi đầu nghe tin Hứa Phán Phán cũng rất khó chịu, tuy là sớm biết các bạn mình sẽ đi, nhưng không nghĩ nó tới nhanh như vậy. Hứa Phán Phán thấy Cố Tịnh Nhuyễn không nói chuyện, cũng biết trong lòng cô khẳng định không thoải mái, liền nói sang chuyện khác: "Haizz ngươi nói coi trước đó Tư Ngọc đã chọn đi nước C, sao tự nhiên thay đổi?"
"Ai biết được, có lẽ là sợ Nhan Nhan bị khi dễ? Hoặc là không muốn đi học một mình?"
Hứa Phán Phán phụ họa gật gật đầu: "Ta nghĩ chắc là do cái trước, cảm giác Nhan Nhan thật dễ dàng bị lừa."
*
Trung học Du Lâm làm trường thi, khối 10-11 đều sẽ có hai ngày nghỉ.
Đến ngày thi, Tạ Dao dậy sớm làm đồ ăn sáng, chuẩn bị đi kêu Cố Tịnh Nhuyễn rời giường, ai dè thấy con gái đã tự mình đi xuống.
"Dậy sớm như vậy?" Tạ Dao không thể tưởng tượng, bà dự tính kéo con gái dậy cùng đi, kết quả con gái đã tự dậy rồi?
"Vâng, mẹ cũng là chuẩn bị đến trường thi? Con đi cùng với mẹ." Cố Tịnh Nhuyễn có hơi mệt mỏi, tối qua hơn nửa đêm cô mới ngủ.
"Đúng vậy, nhanh ăn đi, Tạ gia bên kia khẳng định không có ai đi xem, họ Tưởng càng khỏi nói tới."
Cố Tịnh Nhuyễn cầm lấy bánh mì nướng trên bàn, gặm một miếng, trả lời: "Bây giờ thì kêu họ Tưởng, sao trước đó người khác khi dễ mẹ, mẹ không hung dữ lại?"
Cố Tịnh Nhuyễn xem như nói trúng tim đen Tạ Dao, chỉ thấy Tạ Dao buồn bực vỗ cái bàn, dọa Cố Tịnh Nhuyễn giật mình.
"Mẹ, mẹ làm gì a?"
"Chờ Tạ Tri Ý thi đại học xong, mẹ kêu nó trở về, quá ức hiếp người, mẹ cũng là hôm qua mới biết, hoá ra...."
Cố Tịnh Nhuyễn quên cả ăn sáng, thẳng tắp nhìn Tạ Dao, nhưng mà Tạ Dao lại thở dài: "Nói con cũng không hiểu, ăn nhanh lên."
"Con làm gì mà không hiểu, mẹ, mẹ nói đi mà."
Về phương diện này, Cố Tịnh Nhuyễn xác thật bế tắc tin tức, cho tới nay Tạ Tri Ý đều là nói không sao không có việc gì, lại còn có Tần Viện Viện thỉnh thoảng nói cho cô biết một ít chuyện, cho nên Cố Tịnh Nhuyễn vẫn luôn cảm thấy không có việc gì, bây giờ nghe Tạ Dao nói, Tạ Tri Ý ở bên kia bị ức hiếp?
"Có phải người Tạ gia khi dễ chị ấy hay không?"
"Không phải Tạ gia."
"Vậy thì là Tưởng Thành Phương, dì ấy buộc tỷ tỷ làm bọn họ tiến vào Tạ gia phải không?"
Thấy ánh mắt Tạ Dao, Cố Tịnh Nhuyễn biết mình đoán đúng rồi.
"Không phải dì ấy gả cho trùm thương nghiệp sao? Còn thiếu chút ít gia sản của Tạ gia?"
"Cái gì trùm thương nghiệp? Con nói bừa cái gì đấy? Nhà họ đúng là có cái công ty nhỏ, chẳng qua nghe nói đang ở bờ vực phá sản, cần có Tạ gia hỗ trợ, mà mẹ nói nhiều với con làm gì, con cũng không hiểu."
Chẳng lẽ là cô nhớ lầm? Thế nhưng chỉ là một công ty nhỏ?
"Thế tại sao dì ấy không trực tiếp tìm đến nhà mình? Nhà mình không có tiền sao?" Cố Tịnh Nhuyễn không để ý lời Tạ Dao nói, tiếp tục hỏi.
"Tiền nhà mình thì sẽ không thể biến thành tiền nhà họ, hiểu chưa?"
Cố Tịnh Nhuyễn không còn lời nào để nói, tóm lại bọn họ vẫn là nhớ thương tài sản Tạ gia.
"Người thừa kế Tạ gia có phải là tỷ tỷ hay không nha?"
"Đứa nhỏ này, mẹ làm sao mà biết." Thấy Cố Tịnh Nhuyễn thẳng nhìn mình, Tạ Dao lại bổ sung thêm một câu, "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc là vậy."
Thật ra lúc trước Tạ lão gia gọi điện nói chuyện, bà cũng không phải hoàn toàn nguyện ý trả Tạ Tri Ý về cho Tạ gia, nhưng mà suy xét đến ý nguyện của bản thân Tạ Tri Ý, bà liền nghĩ muốn tìm hiểu rõ ràng đường lui cho Tạ Tri Ý. Kết quả Tạ lão gia trực tiếp bày ra thành ý, nói cho bà biết người thừa kế trong di chúc là Tạ Tri Ý. Hơn nữa Tạ Tri Ý tự mình lựa chọn, cho nên Tạ Dao cũng không nói thêm gì nữa.
"Tới giờ đi rồi."
-
Vừa đến cổng trường liền thấy một đám người, trên cơ bản đều là phụ huynh tới chờ con mình thi đại học.
Đáy lòng Cố Tịnh Nhuyễn lại một lần dâng lên cảm giác hồi hộp bồn chồn.
Trước khi tới Cố Tịnh Nhuyễn đã gửi tin cho Tạ Tri Ý, nàng hẳn là còn đang trên đường.
Chẳng được bao lâu, Tạ Tri Ý cầm túi thi chuyên dụng xuyên qua đám người đi tới, Cố Tịnh Nhuyễn liếc mắt một cái liền thấy nàng, hướng nàng phất phất tay: "Tỷ tỷ! Bên này!"
Tạ Tri Ý đặc biệt nhạy cảm với thanh âm của cô, mặc dù hoàn cảnh ồn ào, nàng vẫn có thể trước tiên nhận được phương hướng cùng vị trí của Cố Tịnh Nhuyễn.
Tạ Tri Ý mỉm cười, chào hỏi xong Tạ Dao, nàng đi đến trước mặt cô, xoa xoa đầu tóc cô, "Có buồn ngủ không?"
Cố Tịnh Nhuyễn lập tức lắc đầu: "Không buồn ngủ không buồn ngủ, tỷ tỷ chị thi cố lên nha!"
Tạ Tri Ý gật đầu.
"Con cứ bình tĩnh, xem như kỳ thi kiểm tra bình thường là được, không cần áp lực quá lớn." Tạ Dao cảm giác được không khí khẩn trương, sợ nàng hoảng loạn, mở miệng nhắc nhở.
"Mẹ yên tâm đi." Tạ Tri Ý gật đầu, rồi sau đó lại quay qua nói với Cố Tịnh Nhuyễn, "Lát nữa mặt trời lên cao sẽ nắng nóng lắm, em cùng mẹ về trước đi, chị không sao."
"Tỷ tỷ, chị cũng đừng lo lắng em với mẹ, mau vào đi, thi xong rồi còn dẫn em đi xem phim!"
Tạ Tri Ý cười đồng ý.
Cố Tịnh Nhuyễn thấy dáng vẻ của nàng, chắc là không có căng thẳng, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Thi cử giằng co hai ngày, ngày hôm sau Tần Viện Viện theo tới. Chuyện này làm cho Cố Tịnh Nhuyễn tăng thêm hảo cảm với Tần Viện Viện.
Trong lúc này các nàng kiên quyết không nhắc gì tới chuyện thi cử, thẳng đến thi xong, mấy người mới thấy nhẹ nhõm, Tạ Dao còn đặc biệt book chỗ ở nhà hàng cao cấp chúc mừng Tạ Tri Ý thoát ly biển học cao trung.
Để cho Cố Tịnh Nhuyễn cao hứng chính là mỗi ngày đều có thể gặp được Tạ Tri Ý; bởi vì mỗi ngày tan học lao ra khỏi trường, người đầu tiên mà ánh mắt cô nhìn đến nhất định là Tạ Tri Ý.
So sánh với thời gian ngắn ngủi gặp nhau ở trường lúc trước, hiện giờ sau khi tan học cô có thể cùng Tạ Tri Ý đi đủ loại địa phương, vì không làm cô lỡ mất bài vở, Tạ Tri Ý còn thường xuyên mang cô đi đến mấy chỗ an tĩnh thoải mái chỉ cô làm bài tập.
Bài vở thật nhàm chán a, còn không bằng ngắm người đẹp, vì thế, Cố Tịnh Nhuyễn chống đầu nhìn chằm chằm Tạ Tri Ý, nhìn môi nàng lúc đóng lúc mở.
Sau vài lần muốn nói lại thôi, Tạ Tri Ý rốt cuộc nói: "Em đừng có nhìn chị chằm chằm."
Cố Tịnh Nhuyễn uống một ngụm đồ uống, nghiêng đầu tiếp tục nhìn: "Hữu mỹ nhân hề, kiến chi bất vong. Tỷ tỷ chị quá đẹp, đẹp đến mức em học không vô, chị nói nên làm sao bây giờ."
"Cho em thêm một phần đùi gà?" Tạ Tri Ý biết cô là không muốn học tập, muốn tìm cớ rời đi.
Cố Tịnh Nhuyễn thấy nàng không mắc lừa, thở dài: "Tỷ tỷ, em không muốn làm bài, em muốn cùng chị đi chơi."
Tạ Tri Ý biết không thể như vậy tuy nhiên vẫn không nhịn được hỏi: "Em muốn đi chơi chỗ nào?"
Cố Tịnh Nhuyễn nghe tới hấp dẫn vội vàng mở miệng: "Công viên trò chơi, vừa mới mở thời gian gần đây."
Tạ Tri Ý nhìn tờ đề còn trống trơn, gật đầu nói: "Làm cho xong tờ này đi."
"Tỷ tỷ ~ tỷ tỷ ~ tỷ tỷ tốt của em ~" Cố Tịnh Nhuyễn kéo tay áo nàng làm nũng.
Tạ Tri Ý: "Không muốn đi sao?"
Cố Tịnh Nhuyễn: "......"
Thôi được rồi, là cô không xứng với mỹ nhân kế.
Thật vất vả làm bài xong, Cố Tịnh Nhuyễn chậm rì rì nhét sách vở vào cặp.
Tạ Tri Ý thấy bộ dáng này liền biết là cô không vui, cúi đầu hỏi: "Giận hả?"
"Không có." Cố Tịnh Nhuyễn cũng không biết mình bị làm sao, chỉ là cảm thấy có chút uỷ khuất.
Tạ Tri Ý không biết suy nghĩ của Cố Tịnh Nhuyễn, nhưng nàng biết cô khẳng định không nói thật, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì cho phải.
Cố Tịnh Nhuyễn thu thập xong liền dẫn đầu đứng dậy đeo cặp đi ra khỏi tiệm, Tạ Tri Ý mới muộn màng nhận ra sợ là có người thật sự giận rồi.
Chẳng lẽ là bởi vì kêu cô làm xong bài tập mới được đi công viên trò chơi?
Cố Tịnh Nhuyễn cảm giác được Tạ Tri Ý đi theo sau cô, cách khoảng nửa bước.
Chẳng lẽ mình không dắt chị ấy, chị ấy liền không biết chủ động tiến lên nắm tay mình ư?
Mỗi lần đi đâu đều là cô lên kế hoạch, tỷ tỷ không có chút nào chờ mong đi đâu hẹn hò? Lần trước cô nói muốn đi xem phim, ngày mai là phim chiếu rồi, tỷ tỷ không nhắc gì tới nó sao? Ngày hôm qua cô còn cố ý ám chỉ rằng mình muốn đi công viên giải trí chơi, là cô nói không đủ rõ ràng sao?
Cô cũng biết cả hai hẳn là nên thông cảm cho nhau, nhưng mà, vì cái gì mỗi lần cô hỏi tỷ tỷ muốn đâu chơi hay là có chỗ nào muốn đi xem không, Tạ Tri Ý đều sẽ nói ' tùy em '.
Hiện tại cứ như vậy, nhưng còn tương lai xa nhau một năm? Nếu như...Nếu như cô không thi đậu đại học G thì làm sao?
Càng nghĩ Cố Tịnh Nhuyễn càng ủy khuất sợ hãi, vốn dĩ chuyện cũng không có gì, chẳng qua đổ ở trong lòng lâu rồi tự nhiên nhớ tới liền đặc biệt khó chịu.
Nhưng cô lại không muốn quạu với tỷ tỷ, cũng chỉ có thể tự mình nghẹn, càng nghẹn càng khó chịu.
Tạ Tri Ý cuối cùng là nhận ra, đột nhiên kéo lại tay cô, "Em làm sao vậy?"
Cố Tịnh Nhuyễn nghiêng nghiêng đầu, cắn môi: "Không có sao."
Nếu Tạ Tri Ý mà còn không rõ thì đúng là quá ngu si, nàng cúi đầu ôm lấy hai gò má Cố Tịnh Nhuyễn, phát hiện hốc mắt cô đỏ lên.
Cố Tịnh Nhuyễn giãy giụa một chút, nghe thấy nàng nói: "Chị sai rồi, đừng khóc."
Thanh âm Tạ Tri Ý nghe cứng đờ, Cố Tịnh Nhuyễn tươi trẻ đáng yêu đầy sức sống nàng thấy nhiều rồi, thành ra quên mất cô cũng là một đứa nhỏ biết khóc.
Cố Tịnh Nhuyễn cúi đầu, cô không phải muốn vậy, cũng không biết vì cái gì mà cảm xúc bỗng nhiên dâng trào như thế.
Tạ Tri Ý ôm cô, như là trấn an nhẹ lẩm bẩm nói: "Chị có chỗ nào không đúng thì em nói với chị được không? Đừng giấu ở trong lòng, em biết về chuyện này chị hơi ngu ngốc."
Lông mi Cố Tịnh Nhuyễn run run, lòng chợt áy náy, có hơi khó chịu khi nghe tỷ tỷ từ trước đến nay tự tin thông tuệ nói bản thân mình ngu ngốc.
"Em không có giận, em chỉ là..."
Cố Tịnh Nhuyễn cũng không biết nên nói như thế nào, cảm thụ mấy ngày nay, còn có càng gần đến ngày Tạ Tri Ý tốt nghiệp cô càng thêm hoảng loạn, các cô sẽ có một năm xa nhau, một năm này sẽ phát sinh cái gì cô không dám đoán không dám nghĩ tới.
Tạ Tri Ý không có cắt ngang, kiên nhẫn chờ cô nói ra.
"Em sợ."
"Sợ cái gì?" Tạ Tri Ý nghi hoặc.
Cố Tịnh Nhuyễn thở dài, lại cảm thấy chính mình làm ra vẻ.
"Sợ em đuổi theo không kịp."
Cố Tịnh Nhuyễn nghe tiếng Tạ Tri Ý cười khẽ, đương khi xấu hổ buồn bực lại nghe Tạ Tri Ý nói: "Chị vẫn luôn là của em, không cần đuổi theo, cho dù đuổi theo cũng là chị đuổi theo em, đừng giận biết không?"
Cố Tịnh Nhuyễn dịu bớt nóng nảy, nhấp nhấp môi nói: "Chị lên đại học sẽ thích người khác không?"
"Sẽ không."
"Sẽ quên em không?"
"Sẽ không."
"Ngày mai em muốn đi xem phim."
"Chị mua vé rồi."
Cố Tịnh Nhuyễn thấp giọng xuống: "Em còn tưởng là chị quên rồi."
Tạ Tri Ý trong mắt đầy tràn đau lòng, sau một lúc lâu mới lên tiếng: "Thật tốt."
"Tỷ tỷ chị nói cái gì?" Cố Tịnh Nhuyễn không hiểu ý nàng.
"Giống như bây giờ."
Cố Tịnh Nhuyễn nghĩ ý tứ đại khái là giống như bây giờ mình cáu kỉnh với nàng?
"Em không phải là đang cáu kỉnh đâu, em chỉ là..."
Cố Tịnh Nhuyễn nghĩ một hồi cũng chưa nói ra được lý do, cuối cùng Tạ Tri Ý hiểu rõ gật đầu giúp cô giải thích nói: "Chị biết, là do em sắp tới kỳ rồi."
Cố Tịnh Nhuyễn sững sờ, cẩn thận tính tính thật đúng là mấy ngày nay.
Khó trách, hèn chi cảm xúc dao động lớn như vậy.
"Tỷ tỷ chị có chuyện gì thì cũng phải nói với em đó."
"Ừ."
Bạn gái thật là sinh vật đáng yêu.
-
Ngày hôm sau tan học, Cố Tịnh Nhuyễn đúng giờ ở ngoài cổng trường thấy Tạ Tri Ý.
Cố Tịnh Nhuyễn mở cặp, từ bên trong lấy ra một tờ bài thi đã chấm điểm, chạy tới trước mặt nàng, giơ ra khoe: "Tỷ tỷ chị nhìn nè, em thi toán được 125, tuy rằng đề lần này rất đơn giản, bất quá em cảm thấy em đã tiến bộ rất nhiều, trước kia em chỉ thi được có mấy chục điểm."
"Nhuyễn Nhuyễn thật lợi hại, khen thưởng em một viên kẹo." Tạ Tri Ý không biết từ đâu biến ra một viên kẹo vị táo, đặt ở lòng bàn tay nhìn cô.
Dù chỉ là một viên kẹo nho nhỏ, nhưng cũng đủ làm Cố Tịnh Nhuyễn vui vẻ.
"Moah~"
Cố Tịnh Nhuyễn nhanh chóng hôn lên gò má Tạ Tri Ý.
Tạ Tri Ý sửng sốt một chút, bật cười: "Không sợ bị thấy?"
"Em không thèm sợ."
Cô làm gì sợ, cô ước gì cả trường đều biết Tạ Tri Ý là bạn gái cô.
Mới vừa dứt lời liền nghe thấy thanh âm lạnh buốt vang lên bên tai: "Chậc chậc, trước công chúng, cũng không biết xấu hổ."
Cố Tịnh Nhuyễn nhìn qua, thấy là Hứa Phán Phán.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.