Đèn lớn trong phòng đã tắt, chỉ còn lại ngọn đèn đầu giường tản ra ánh sáng mờ nhạt.
"Chị tắt đèn ngủ nhé?" Tạ Tri Ý lên tiếng.
Cố Tịnh Nhuyễn vốn đang nằm nghiêng không nhúc nhích, nghe vậy lập tức nói: "Không được, em sợ bóng tối."
"Có chị ở đây không cần sợ."
Cố Tịnh Nhuyễn: "......"
Chính là có chị ở nên mới sợ a.
Cố Tịnh Nhuyễn không nói nữa.
Tạ Tri Ý cuối cùng vẫn là tắt đèn ngủ, căn phòng chìm vào tối mịt, chỉ có ánh trăng xuyên qua rèm cửa rọi vào, miễn cưỡng có thể nhìn thấy xung quanh.
Cố Tịnh Nhuyễn có thể nghe được hơi thở thơm mát, ở rất gần rất gần cô, dường như chỉ cần quay người là có thể chạm vào.
Tạ Tri Ý cảm nhận được cơ thể cứng ngắc của đối phương, nhỏ nhẹ nói: "Chị không có làm gì em đâu, đừng căng thẳng."
Cố Tịnh Nhuyễn vốn dĩ đã không được tự nhiên, bị nói như vậy liền dỗi: "Ai căng thẳng, không phải là cùng nhau ngủ một giấc thôi sao, ai mà...căng thẳng?!!"
Nói nói còn xoay người qua, vừa lúc đối diện ánh mắt Tạ Tri Ý, mấy chữ cuối không hề có khí thế.
Tạ Tri Ý cười khẽ một tiếng, ở trong phòng này có vẻ dị thường chói tai, như là đang cười nhạo cô.
Buồn bực quá nha!
Cố Tịnh Nhuyễn xấu hổ nghiêng người lại.
Tạ Tri Ý chọc chọc phía sau lưng cô, thấp giọng hỏi: "Giận hả?".
Cố Tịnh Nhuyễn tê cứng sau lưng, kêu lên một tiếng: "Tạ Tri Ý!".
"Chị ở đây, đừng sợ."
Cố Tịnh Nhuyễn: "......"
Này vẫn là Tạ Tri Ý mà mình nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-tien-nu-cua-nu-xung-ty-ty/1097144/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.