"Đừng chạy, đừng chạy, hết nổi rồi...."
Gương mặt Cố Tịnh Nhuyễn phiếm hồng, cô đứng tại chỗ thở hồng hộc. Hứa Phán Phán lại trông hết sức bình thường, nhìn không ra là vừa rượt đuổi.
Hứa Phán Phán nhìn cô, trong mắt hiện rõ khinh thường.
"Ta nói chứ, thân thể ngươi cũng yếu quá đi, mới chạy có bao lâu mà đã không xong thì nói gì tới vận động khác."
"Vận động gì? Không có khả năng vận động, khỏi cần nghĩ cũng biết."
Cô chạy có một xíu đã mệt chết, nói gì đến vận động kiểu khác? Không có khả năng.
Hứa Phán Phán nghe lời này, thần bí tới gần nàng, điên cuồng nháy nháy mắt, "Chính là cái đó a, cái đó cái đó."
Cố Tịnh Nhuyễn nghi hoặc khó hiểu: "Cái đó là cái gì??".
Hứa Phán Phán thấy cô coi bộ đần thiệt không phải giả, giọng điệu càng thần bí: "Ngươi, Tạ Tri Ý, vận động, hiểu chưa?".
Được gợi ý, Cố Tịnh Nhuyễn nghĩ nghĩ, đột nhiên mặt mày đỏ lên, cô nhìn Hứa Phán Phán, nghiến răng nghiến lợi: "Hứa, Phán, Phán."
"Có mặt!"
Mới nói không chạy nổi, bây giờ Cố Tịnh Nhuyễn lại chạy hăng say hơn ai hết.
Hứa Phán Phán vừa chạy vừa âm thầm cảm thán, quả nhiên con gái luôn cần khích lệ.
Khích lệ một cái, sức lực đã bừng bừng.
Cuối cùng Cố Tịnh Nhuyễn thật sự chạy hết nổi, trực tiếp dựa vào lưới rào sân bóng rổ, yếu xìu nắm mắt lưới hớp lấy không khí.
Hứa Phán Phán thấy hình ảnh này quá nhiều nên không trách, đi đến bên cạnh vỗ vỗ lưng cô, thở dài: "Giống ngươi kiểu này là muôn đời khỏi lật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-tien-nu-cua-nu-xung-ty-ty/1097137/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.