Edit by Woidim House - lele
Thời tiết nóng nực, kem đã bắt đầu tan chảy, lớp kem xanh matcha chảy dài trên những ngón tay hồng nhạt mềm mại.
Hạ Kim Miên bị người trước mặt làm cho hoảng sợ không dám di chuyển chút nào.
Mặc dù khi cô gặp Lê Kiêu ở kiếp trước, anh đã là thiếu gia lớn nhất của nhà họ Lý, anh mặc một bộ âu phục nhỏ nhắn, vẻ mặt nghiêm nghị, khác xa với người trước mặt, nhưng đôi mắt này vẫn khiến cô nhận ra trong nháy mắt.
Vẫn là Lê Kiêu của thời trẻ.
Cô chưa bao giờ thấy một mớ hỗn độn như vậy.
Sau khi chết ở kiếp trước, linh hồn của cô đã ở bên cạnh Lê Kiêu suốt mười năm, ngày đêm, nhưng không bao giờ có thể nói chuyện hay động gì, giờ cuối cùng cũng có thể gặp mặt.
Nhận ra điều này, Hạ Kim Miên vô thức siết chặt bàn tay đang cầm que kem.
Quả cầu kem bị bóp, sắp rơi xuống.
Một giây tiếp theo, Lê Kiêu đói khát sà vào người cô, như một con sói đói, anh nắm lấy tay cô và nuốt hết nửa cây kem trong hai, ba ngụm.
Hai ngày rồi anh không ăn, mắt xanh vì đói, sau khi ăn xong lớp ngoài giòn tan, anh liếm kem tan chảy trên ngón tay mèm mại của của Hạ Kim Miên.
Những ngón tay của đứa trẻ trắng ngần vì bột, thấm đẫm hương vị của kem, mềm như kẹo bông gò.
Bị cắn, Hạ Kim Miên sợ đến mức nước mắt ngừng chảy ra, lo lắng rằng anh sẽ vội vàng mà nuốt chửng tay mình.
Cô vội vàng nói: "Còn... em còn một cây nữa, đừng cắn em..."
Nói xong, cô chớp chớp mắt, chịu đựng nỗi sợ hãi trong lòng, đưa cây kem kia.
Lê Kiêu cuối cùng cũng buông tay phải ra, cầm lấy cây kem và nuốt từng miếng miếng.
Ăn xong, anh lại ngước nhìn cô, liếm kem trên miệng.
Anh ngồi xổm ở đây hai ngày, đây là vụ cướp đầu tiên thành công.
Hai cây.
Tại sao là hay cây kem.
Hạ Kim Miên thở dài nhẹ nhõm, lông mi cong dài đã bị nước mắt dính vào từ lâu.
Đôi mắt đen đã được nước mắt rửa sạch, khi cô nhìn xuống, cánh tay bị bắt vừa rồi đã ửng đỏ.
Trong lòng vừa than thở, vừa xoa xoa cánh tay, nhìn Lê Kiêu rõ ràng còn chưa no.
"Chờ em."
Nói xong cô xoay người đi tới cặp sách vừa bị ném đi, ngồi xổm xuống, mở khóa kéo.
Nhìn thấy cô rời đi, ánh mắt Lê Kiêu trầm xuống, vừa định vươn tay giữ cô liền thấy đối phương lấy ra một cái bánh nhỏ từ trong cặp sách lập tức dừng lại.
Khi anh kéo cô, chiếc cặp bị văng ra ngoài nên chiếc bánh kem bên trong cũng rơi xuống đất, chiếc bánh kem xinh đẹp bị sụp xuống, lớp kem nhão nhoét.
Lúc giữa trưa khi Lý Tú Mai cho vào, chiếc bánh vẫn là hình tam giác đẹp mắt khiến người ta thèm ăn.
Bây giờ nó thực sự không nhìn nổi.
Hạ Kim Miên ngượng ngùng cười: "Anh ăn không?"
Lê Kiêu có chút cảnh giác.
Từ khi bỏ nhà đi mấy ngày, anh đã cố cướp đồ ăn khi quá đói nhưng hầu hết đều không thành, còn bị đánh, bị đá.
Ngay cả khi trước mặt là một đứa trẻ, những người lớn đó cũng không hề tỏ ra thương xót.
Hiện tại các vết thương vẫn còn đau nhức.
Anh cẩn thận nhìn người trước mặt, một cô gái mặc váy nhỏ, bé hơn anh, thấp hơn anh, nhìn có vẻ yếu ớt, không có khả năng đánh anh.
Kem bị cướp, bánh cũng cho anh, dù có đánh 10 cái cũng chẳng bằng 1 cú đấm của anh.
Cái bụng vốn đã đối lại trở nên cồn cào vì hai cây kem, đói đến nhói n.
Anh cảnh giác bước về phía trước, lo lắng ở phía trước có cạm bẫy nên không dùng tay nhặt lên mà trực tiếp ăn trên tay Hạ Kim Miên.
Đôi mắt nhướng lên, nhìn cô đầy hăm dọa như thể sẽ cắn đứt tay cô ngay khi có bất kỳ biến động gì.
Hạ Kim Miên quá sợ hãi để di chuyển.
Tuy rằng kiếp trước đã ở cùng với Lê Kiêu mười năm nhưng trong xương tủy cô vẫn sợ anh, nhất là sau khi nhìn thấy thủ đoạn của anh cô càng chắc chắn rằng anh quả thực có thể làm ra chuyện như vậy.
Hai tay dâng lên cao.
Dâng lên được một lúc thì cánh tay dần đau nhức.
Cô không nhịn được nói: "Anh có thể tự cầm được không...."
Lê Kiêu không đáp.
Hạ Kim Miên trong lòng đầy ủy khuất.
Tuy rằng cuối cùng cũng tìm được người nhưng chuyện này hoàn toàn khác với kế hoạch.
Mãi cho đến khi chiếc bánh chỉ còn một phần dưới cùng, Lê Kiêu mới chịu cầm lấy.
"Tên anh là gì?"
Hạ Kim Miên quyết định làm lại từ đầu, giả vờ không quen biết.
Lê Kiêu, người đang liếm kem còn sót lại trên chiếc hộp, không ngẩng đầu lên.
Cô không còn cách nào nào ngoài việc kéo lại chiếc váy xộc xệch, nở một nụ cười thân thiện.
"Em tên là Hạ Kim Miên, Miên trong bông miên."
"...."
"Nhà của anh ở đâu?" Hạ Kim Miên nghiêng đầu và tiến lại gần một bước. "Em đưa anh về nhé?"
Cho tới bây giờ cô vẫn chưa tìm được nhà của Lê Kiêu.
Lần này là một cuộc gặp gỡ tình cờ và có thể sẽ không xảy ra lần nữa.
Lê Kiêu cầm bao bì chiếc bánh, ném vào thùng rác, ném đi rồi lại rớt xuống bên chân.
Nhìn chằm chằm cô mà không nói gì.
Hai người đối mặt nhau một lúc, Hạ Kim Miên liếm môi, cảm thấy khát.
Những giọt mồ hôi đã lấm tấm trên đầu mũi.
Cô đưa tay lên định lau thì chợt thấy chiếc đồng hồ điện tử màu hồng trên cổ tay, kim giờ đã gần đến số "7".
Ngưởng đầu, mặt trời đã lặn xuống hoàn toàn, chỉ còn chút dư quang lưu lại trên bầu trời, tạo cảm giác như vẫn còn sớm.
Khi cô ra ngoài, cô đã nói rằng cô sẽ trở về để ăn tối, bây giờ đã gần bảy giờ, có lẽ Lý Tú Mai đã rất gấp.
Hạ Cận Mẫn vội vàng lau tay nói: "Anh về đi, ngày mai gặp lại."
Vừa nói cô vừa đeo cặp sách bước nhanh ra ngoài.
Đi ra khỏi con hẻm, quay đầu nhìn lại thấy Lê Kiêu vẫn đứng đó.
Nhìn từ bên ngoài, bên trong tối đen, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng gầy gò của anh.
Cô không thể nhìn thấy biểu tình trên khuôn mặt anh nhưng Hạ Kim Miên cảm thấy người bên kia đang nhìn chằm chằm vào mình, giống như ở kiếp trước khi anh ở nhà họ Lê, anh đã lén lút nhìn cô từ phía sau.
Cảnh tượng ấy đã từng khiến cô sợ đến toát mồ hôi lạnh, cố tránh Lê Kiêu mọi lúc mọi nơi.
Hạ Kim Miên do dự một giây rồi vẫy tay với anh.
Với giọng nói trẻ con, cô nhẹ nhàng nói: "Nhớ tên em nhé, mai em lại đến tìm anh."
Nói xong, cô vớ lấy cặp sách rồi chạy đi.
Bây giờ là giờ cao điểm, cô không đợi xe buýt mà chỉ đơn giản chạy dọc theo con đường, giẫm lên ánh mặt trời rực rỡ chạy về nhà.
Cô còn bé, sức lực cũng ít. Cô vừa đi vừa dừng nửa tiếng, đến gần 7 giờ 30 tối, cô mới bước vào khu chung cư.
Lý Tú Mai hẳn đã phát hiện ra rằng cô đã không đến gặp Trần Gia, và bà chắc hẳn đã phát điên lên khi không thể tìm thấy cô.
Tình huống thế này thì liệu mai cô còn có thể đi ra ngoài nữa không.
Lê Kiêu tựa hồ đã lâu không ăn, nếu cô không đi thì anh ăn cái gì?
Tại sao anh lại không về nhà?
Cô vừa nghĩ vừa bước vào khu chung cư.
Chưa đi được hai bước, cô đã bị bảo vệ ở cổng chặn lại/
"Miên Miên, đây là bạn cháu sao?"
Hạ Kim Miên quay đầu nhìn thì thấy Lê Kiêu, người đen nhẻm, bẩn thỉu đã đi theo cô suốt cả đường, anh vừa định bước vào khu chung cư thì lại bị bảo vệ chặn lại.
Quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù, trên người nồng nặc mùi chua, bị bảo vệ coi như một tên ăn mày, cau mày ngăn cản.
Vừa rồi anh đã nhìn đứa trẻ này đi theo Hạ Kim Miên suốt chặng đường.
Hạ Kim Miên là một bé ngoan, thái độ rất tốt còn có vẻ ngoài đáng yêu, cô cũng quen biết với một số nhân viên bảo vệ và chủ nhà nhưng làm thế nào lại có người bạn như này.
Hạ Kim Miên chớp mắt.
Lê Kiêu đã đi theo cô từ khi nào?
Nhân viên bảo vệ nói: "Miên Miên, cháu có quen biết cậu bé không? Nếu cháu không biết thì chú giúp cháu đuổi nó đi. Chúng ta không thể để những người như vậy ở trong tiểu khu."
" Có quen biết, có quen biết."
Hạ Kim Miên vội vã đến nắm lấy tay Lê Kiêu, "Anh ấy là bạn của cháu, anh ấy vô tình ngã xuống cống."
Lúc anh mới bị cầm lấy tay, Lê Kiêu giãy dụa một chút, như thể có thế ném cô ra bất cứ lúc nào, cả người cứng lại.
Sau hai giâu, anh từ từ bình tĩnh lại, đứng im để cô cầm tay anh.
Nhân viên bảo vệ cẩn thận nhìn Lê Kiêu, phẩy phẩy tay. "Tại sao lại bẩn như vậy...haiz. Mau về nhà tắm đi."
"Cảm ơn chú."
Hạ Kim Miên cúi chào bảo vệ, nhanh chóng kéo Lê Kiêu vào trong.
Chỉ khi không còn ai cô một quay lại nhìn anh.
Đôi mồi hồng hào dẩu lên, giọng nói mềm mại có chút âm tự làm nũng.
"Vì sao anh lại đi theo em a?"