Edit by Woidim House- lele
*
Boom -
Vụ nổ đã diễn ra trong ba ngày, dưới chân mặt đất đã hỗn độn từ lâu.
Không chỉ thành phố A mà mọi thành phố trên thế giới đều đang trải qua thảm họa tương tự.
Thế giới bị hủy diệt.
Hạ Kim Miên lơ lửng bên ngoài sân thượng của tòa nhà trụ sở Lê thị, nhìn thành phố A đã bị chôn vùi dưới đất, lòng nặng trĩu, những báo cáo từ khắp nơi trên thế giới vẫn đang phát ra từ sóng radio.
Vụ nổ trên toàn thế giới này đến đột ngột, không có bất kỳ một cảnh báo nào và cũng không ai ngờ rằng nó lại gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy.
Và đây là kết quả mà anh ấy mong muốn.
Người đàn ông trên sân thượng mặc một bộ đồ thời trang cao cấp được làm thủ công, dáng người cao và gầy, ngũ quan thâm thúy nhưng lại ảm đạm đến đáng sợ.
Với những vụ nổ liên tục xung quanh anh ta, sự điên rồ đã hiện rõ trong mắt anh.
Mặc dù thảm họa hủy diệt thế giới này không phải do cá nhân anh gây ra, nhưng nó có một mối quan hệ không thể tách rời với anh.
"Lê Kiêu..."
Hạ Kim Miên cau mày rồi gọi nhẹ, nhưng người bên kia không đáp lại.
Cơ thể trong mờ lơ lửng trên không là một lời nhắc nhở liên tục rằng cô đã chết được mười năm.
Mười năm cô đi theo Lê Kiêu, nhìn anh chìm xuống vực sâu từng chút một, anh là kẻ bất khả chiến bại, cuối cùng, anh điên cuồng đến mức phá hủy mọi thứ.
Người đàn ông này luôn khiến người ta khiếp sợ không dám tới gần.
Nếu không phải ba năm nằm trên giường bệnh, có lẽ cô sẽ không bao giờ biết được vị nhị thiếu gia đáng sợ này của nhà họ Lê cũng có một mặt ôn nhu, sẽ ôm cô thật cẩn thận nói lời thích, sau đó trộm đỏ hốc mắt.
Người chẳng mấy khi nói quá mười câu lại nhớ nhung, yêu cô sâu đậm như vậy.
Tại sao?
Cô hiển nhiên chỉ là con gái của một tài xế bình thường trong gia đình họ Lê.
Hạ Kim Miên đã nghĩ về nó trong mười ba năm nhưng vẫn không thể hiểu.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Lê Kiêu khi còn bé, cô đã biết đối phương không phải người dễ chọc, nếu có thể trốn chắc chắn sẽ trốn, tuyệt không có bất cứ điều gì liên quan đến anh.
Một lần trốn, chính là mười lăm năm.
Trong 15 năm đó, Hạ Kim Miên trong trí nhớ luôn hạnh phúc, cho đến lúc ba Hạ lái xe đưa cô và mẹ Hạ ra ngoài nhưng rồi quả bom được cài sẵn trong xe đã phát nổ.
Sau này cô mới biết, lúc ấy Lê gia sắp đổi, vốn dĩ quả bom kia là muốn nổ chết gia chủ Lê gia, cuối cùng lại trời xui đất khiến, đẩy Hạ gia xuống vực sâu của tử vong.
Sau vụ nổ, Hạ Kim Miên trọng thương, lăn xuống đường còn ba mẹ Hạ đều tử vong tại chỗ.
Đó là một buổi sáng mùa đông giá, một vụ nổ lớn xảy ra, có rất nhiều người đi dường qua lại nhưng không một ai nguyện ý bước tới xem xét.
Năm 23 tuổi Hạ Kim Miên nằm trên mặt đất lạnh lẽo trong 5 giờ, bị đè lên hai lần. Khi Lê Kiêu tới nơi, anh đã không thể làm gì để cứu chữa nữa.
Kể từ ngày đó, Hạ Kim Miên hôn mê trong bệnh viện suốt ba năm.
Bởi vì tai nạn này liên quan đến Lê gia nên xuyên suốt ba năm, không ai dám đến gặp cô và người duy nhất có thể đi vào phòng bệnh ngoài bác sĩ và y tá chính là Lê Kiêu.
Hạ Kim Miên mặc dù hôn mê nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng mọi thứ.
Lúc đầu cô còn sợ và lo lắng nhưng dần dần cô phát hiện anh chỉ giúp cô lau người, trầm mặc ngồi bên giường bệnh, có lúc anh có thể ngồi như vậy suốt một ngày.
Hoa tươi trên bàn đều được thay đổi mỗi ngày, tất cả đều do anh mang đến.
Sau đó cô nghe được ý tá nói rằng Lê gia thật sự đã đổi chủ và Lê Kiêu chính là người nắm quyền mới.
Đại thiếu gia nhà họ Lê phát điên, bị đưa đến bệnh viện tâm thần, có vẻ như anh ta là người cài bom vào ô tô.
Bọn họ nói, là Lê Kiêu làm.
Hạ Kim Miên yên lặng lắng nghe, ba năm sau, cô nằm trên giường bệnh và kết thúc cuộc đời mình.
Hôm đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lê Kiêu rơi nước mắt.
Người vốn dĩ đứng đầu nhà họ Lê, người cao cao tại thượng nắm giữ mọi thứ trong tay lại rơi nước mắt.
Hạ Kim Miên muốn an ủi anh, bàn tay của cô cố chạm vào cơ thể anh nhưng tất cả nhưungx gì cô có thể nắm được chính là hư không.
Từ ngày đó, cô bắt đầu ở bên cạnh Lê Kiêu.
TIếng gầm rú vẫn tiếp tục, tiếng gió gào thét, thổi quần áo bay phấp phới.
Lê Kiêu đứng ở rìa sân thượng, hai mắt trống rỗng, tối tăm, không có lấy một tia sáng.
Kể từ ngày Hạ Kim Miên qua đời, thế giới của anh đã không còn ánh sáng nữa.
Lưng của người đàn ông hơi cong xuống, giống như cuối cùng cũng cởi bỏ hết mọi thứ, lộ ra một chút mệt mỏi, trên tay cầm một tấm ảnh tốt nghiệp.
Đó là một bức ảnh chụp trộm.
Hạ Kim Miên năm 22 tuổi đang mặc đồng phục cử nhân, ngồi dưới tán cây ngủ gật.
Đầu ngón tay Lê Kiêu nhẹ nhàng chạm từng chút, nhắm mắt lại, cuói cùng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
"Hạ Kim Miên, tôi tới tìm em đây."
Một tiếng nổ lớn, toàn bộ thế giới bị hủy diệt ngay tức khắc.
- --Boom---
- --Boom---
Tiếng nổ của bộ phim chiến tranh trên TV đang chiếu trùng với âm thanh trong trí nhớ, khiến đầu Hạ Kim Miên ong ong.
Cô ngơ ngác ngồi trên sô pha, trợn tròn mắt nhìn người đàn ông trên TV đang cầm súng lao tới nhưng lại bị bom nổ đến không còn tay chân, đầu óc cô rối như tơ vò.
Trên màn hình TV hiển thị thời gian.
Ngày 1 tháng 3 năm 2010, 11 giờ sáng.
Thời gian trong ký ức của cô là 28 năm sau, năm 2038, ngày trái đất bị hủy diệt.
Hạ Kim Miên chớp chớp mắt, chuẩn bị nhìn thấy rõ ràng thì có một bàn tay vươn đến che kín đôi mắt cô.
Mẹ Hạ, Lý Tú Mai tay còn lạu cầm thìa đẩy cay Hạ Hải Sinh, bất mãn phàn nàn: "Lão Hạ, tôi đã nói là đừng xem phim truyền hình bạo lực trước mặt trẻ con, Miên Miên vẫn còn nhỏ."
"Tôi không để ý, không để ý..."
Bị đẩy một chút, Hạ Hải Sinh cũng không làm ầm lên mà nhanh chóng cầm điều khiển đổi kênh.
Ông có sở thích xem phim chiến tranh nhưng Lý Tú Mai luôn cảm thấy phim chiến tranh quá đẫm máu và không thích hợp để vun đắp tình cảm cho các cô gái nhỏ.
Sau khi chuyển sang một bộ phim hoạt hình nổi tiếng gần đây, ông quay sang trêu chọc Hạ Kim Miên.
"Miên Miên đến từ lúc nào vậy? Ba còn không để ý nha."
Lý Tú Mai trừng mắt nhìn ông rồi thả tay che trước mắt Hạ Kim Miên ra.
"Lúc trước anh đã nói, anh muốn về sớm...." Nói được nửa đường, ông nhìn xuống đôi mắt đẫm lệ của Hạ Kim Miên mà giật mình. "Miên Miên? Sao con lại khóc? Có phải mẹ con là con đau không?"
Hạ Kim Miên nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh mình, nhìn cha mẹ cô và thời gian phát sóng trên TV, ôm họ khóc không thành tiếng.
Đây chính là 28 năm trước.
Cô đã thật sự quay lại thời thơ ấu của mình!
Lý Tú Mẫn giật mình, bà vội đặt đồ trong tay mình xuống rồi nhẹ nhàng cúi xuống dỗ dành, vỗ nhẹ vào lưng Hạ Kim Miên.
"Không sao đâu, Miên Miên đừng khóc, không sao cả, mẹ làm con đau sao? Hay là con không muốn xem phim hoạt hình này? Nói cho mẹ nào."
Hạ Kim Miên nắm chặt quần áo mình và Hạ Hải Đình không nói lời nào, càng khóc lớn hơn.
Bố mẹ cô vẫn còn sống, chưa chết.
Sau vụ tai nạn xe của kiếp trước, cô chưa bao giờ gặp lại cha mẹ mình, thậm chí cũng không thể tham dự đám tang họ.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội gặp lại họ.
Thấy cô khóc càng ngày càng lớn, Lý Tú Mai càng thêm lo lắng, vừa dỗ vừa trách móc Hạ Hải Sinh.
"Em đã bảo anh đừng xem nữa, Miên Miên của chúng ta chắc chắn đã rất kinh hãi!"
"Anh-anh không biết." Hạ hải Sinh vò đầu bứt tóc, đưa bàn tay to chạm vào khuôn mặt nhỏ của Hạ Kim Miên, "Không nhìn, về sau đều không nhìn, Miên Miên không khóc."
Hạ Kim Miên hung hăng khóc một hồi, thấy hai người đều vội đến mức quay vòng tròn cô mới nín khóc, hai má đỏ bừng.
Đưa tay lên lau nước mắt.
"Mẹ, con không sao."
Hạ Hải Sinh và Lý Tú Mai nhìn nhau, đứa nhỏ này từ trước đến nay ngoan ngoãn nghe lời, ngay cả té ngã đều rất ít khóc, như thế nào lại đột nhiên khóc lợi hại như vậy?
"Thực sự không có việc gì?"
" Không có việc gì, con rất cao hứng!" Hạ Kim Miên gật đầu chắc chắn.
Nghe vậy, Lý Tú Mẫn lập tức bật cười, "Sao con biết hôm nay mẹ mua mua một cái bánh kem dâu tây? Vui vẻ như vậy thì lát nữa mẹ sẽ cắt cho con một miếng to nhé?"
Hạ Kim Miên đôi mắt còn ướt dầm dề, nhếch miệng cười, lộ ra hai cái đáng yêu lúm đồng tiền.
"Được ạ!"
Lý Tú Mai xoa đầu cô.
"Thật ngoan.....Ôi, món ăn của tôi!"
Sắc mặt bà hơi thay đổi, cầm thìa lên, vội vàng chạy vào phòng bếp.
Quý trọng mà ăn cơm trưa với bố mẹ, Hạ Kim Miên thiếu chút nữa lại nhịn không được khóc lên, sợ bọn họ lo lắng nên vội vàng đặt bát xuống chạy về phòng.
"Miên Miên không ăn sao?" Lý Tú Mai liếc nhìn bát cô.
"Con không ăn." Cô bé cũng không quay đầu mà chạy thẳng về phòng, khóa trái cửa.
Lấy cậy bút chì trong ngăn kéo ra, viết viết vẽ vẽ trên giấy một hồi thì một dòng thời gian đã được hoàn thành.
Đây là năm 2010, cả gia đình họ Hạ vẫn chưa dính dáng gì đến nhà họ Lê.
Một năm sau, Hạ Hải Thành sẽ được nhà họ Lê thuê làm tài xế cho Lê Viễn Đồng, gia chủ Lê gia lúc bấy giờ.
Mười lăm năm sau, Hạ Kim Miên tốt nghiệp đại học, Hạ Hải Sinh sẽ mượn xe của Lê gia để đưa cô và Lý Tú Mai ra ngoài, trên đường lại bị bom nổ, hai vợ chồng chết, Hạ Kim Miên hôn mê.
Ba năm sau, Hạ Kim Miên được tuyên bố là đã chết.
Mười năm sau, Lê Kiêu sụp đổ và hủy diệt thế giới.
Tiếng nổ là lời nói cuối cùng của Lê Kiêu dường như lại văng vẳng bên tai cô.
Hạ Kim Miên hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng vẽ một vòng tròng trên dòng thời gian cuối cùng rồi lại gạch bỏ nó.
Lần này, cô sẽ không bao giờ để những điều này này xảy ra.
Bây giờ cô vẫn chưa đến bảy tuổi.
Lê Kiêu mới mười tuổi.
Hết thảy đều còn kịp.
Hạ Kim Miên suy nghĩ một chút, lấy ra một tấm bản đồ của thành phố A, cố gắng nhớ lại những ký ức của kiếp trước.
Đời trước, mẹ của Lê Kiêu tự sát, bà đánh đổi cái chết của mình để nhận lấy sự thông cảm của Lê gia, cả gia đình tranh luận một hồi cuối cùng học quyết định mang đứa con ngoài giá thú kia về nhà.
Trong trí nhớ của cô, Lê Kiêu được đưa về nhà họ Lê nửa tháng sau khi mẹ Lê Kiêu qua đời, tức là vào đầu tháng tư.
Bây giờ là ngày 1 tháng 3, mẹ của Lê Kiêu vẫn chưa tự tử.
Vẫn còn thời gian!
Hạ Kim Miên hít một hơi thật sâu và lấy ra quả địa cầu của thành phố A, trên đó cô vẽ nhiều bông hoa và cây nhỏ bằng bút chì màu.
Trước khi Lê Kiêu được đưa về nhà, sinh hoạt đời thường không tốt.
Sau khi cô chết, linh hồn đã cùng Lê Kiêu đi qua nơi này một lần, lúc ấy căn nhà đã có sự biến dạng lớn, không thể nhìn ra được hình dáng trước kia.
Cô vẽ tốn không ít thời gian, một bên cố gắng nhớ lại một bê cố gắng vẽ ra phương hướng cùng tiểu khu.
Dọn sạch đồ chơi để trong chiếc cặp nhỏ rồi nhét bản đồ vào trong, cô nóng lòng muốn đi ra ngoài.
Trong phòng khách, Hạ Hải Sinh và Lý Tú Mai đang xem TV.
Nhìn đến chiếc váy của cô bé thì sửng sốt.
"Miên Miên, con đi đâu cậy?"
Hạ Kim Miên đeo một chiếc cặp hồng, đội mũ màu vàng tươi và mặc chiếc váy nhỏ mà Lý Tú Mai đã mua cho cô vài ngày trước, cô đứng ở cửa vẫy tay chào họ.
Khuôn mặt tròn có hai cái má lúm đồng tiền và đôi mắt cong.
"Con đi chơi với Trần Gia ạ."
Trần Gia là một người bạn trong tiểu khu. Khi còn nhỏ có quan hệ tốt với Hạ Kim Miên và thường xuyên chơi cùng nhau.
Lý Tú Mai bước nhanh đến rồi đưa cho cô một miếng bánh dâu tây được cắt thành hình tam giác.
"Nhớ về sớm, trên đường không được đi chơi lang thang biết chưa?"
"Con biết rồi."
Hạ Kim Miên nghiêm túc gật đầu rồi đem bánh kem đi ra ngoài.
Vừa bước khỏi khu dân cư cô liền cho hộp bánh vào cặp sách, lấy bản đồ ra đối chiếu, nhấc chân bước về tiểu khu thứ nhất với ánh mắt kiên định.
Lê Kiêu, em đến đây.
*
lele: Một hố mới tinh cũng không biết lịch đăng thế nào nên tùy số vậy =)))