Người của bốn tông môn lớn và Ma tộc cũng tiến lên quan sát, vẻ mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ khó xử.
Đám người Nam Vực ở phía xa xa cũng ủ rũ không thôi.
Nếu sớm biết thế này, họ đã vào bằng lối vào phía Nam Vực rồi.
Khi mọi người đang bàn tán rôm rả, Phượng Khê lại bất chợt ngồi xổm bên mép vực, nhìn xuống dưới.
Quân Văn lập tức tiến lên đứng chắn sau lưng nàng, toàn thân tràn ngập vẻ đề phòng.
Hắn thầm nghĩ: tiểu sư muội ơi tiểu sư muội, bình thường muội thông minh là thế, sao bây giờ lại phạm phải sai lầm cấp thấp thế này? Muội ngồi sát mép lực như thế, lại còn ngồi xổm, lỡ bị ai đó đẩy một cái, chẳng phải xong đời ư?
Cũng may có ngũ sư huynh là ta đây, nếu không muội toang rồi!
Đúng lúc này, Phượng Khê đứng dậy, nói: “Các vị, ta đoán con đường thực sự đang nằm dưới đáy vực, muốn đi tiếp, chúng ta chỉ còn cách nhảy xuống thôi!”
Đoàn người cảm thấy nàng đang nói linh tinh!
Rất nhiều người lớn tiếng phản bác.
Phượng Khê cũng không giận, mà vẫy tay với người của tộc Ảnh Ma: “Thần thức của tộc Ảnh Ma các ngươi mạnh hơn người thường, các ngươi thử cảm nhận thử xem.”
Người của tộc Ảnh Ma cau chặt mày, ban nãy họ cũng cảm nhận thử rồi, nhưng không phát hiện điều gì bất thường.
Chắc chắn suy đoán của nha đầu này sai rồi.
Dù trong lòng nghĩ thế, nhưng họ vẫn làm theo lời nàng.
Bởi hiện tại tất cả mọi người đều có chung một mục tiêu, đó là nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/5046257/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.