Phượng Khê dịu giọng lại: “Tứ sư huynh, tuy muội có hơi nặng lời, nhưng đó đều là những lời từ tận đáy lòng muội. Khi huynh suy nghĩ bất cứ chuyện gì, có thể nghĩ rộng, nghĩ thoáng chút không? Cứ nghĩ nhiều đến sư phụ già đáng kính của huynh là được! Dù có xảy ra chuyện lớn bằng trời, thì cũng có sư phụ gánh giúp huynh kia mà!”
“Hay huynh cho rằng, chỉ cần đám người nhà Hoàng Phủ tìm đến, là sư phụ sẽ không quan tâm đến ý nguyện của huynh mà ép huynh đi theo họ? Huyng tưởng chỉ cần nhà Hoàng Phủ tạo áp lực, là sư phụ ta sẽ phải thỏa hiệp chắc?”
“Vậy thì huynh thật sự chẳng hiểu sư phụ gì cả. Đối với sư phụ, huynh còn quan trọng hơn mạng của người nhiều. Sao có thể vứt bỏ huynh được? Những lời huynh vừa nói, chẳng khác gì đ.â.m thẳng vào trái tim sư phụ! Huynh bất hiếu quá thể!”
Thật ra Tiêu Bách Đạo vốn chẳng cảm thấy gì đâu, nhưng khi nghe tiểu đồ đệ nói vậy, ông vô thức cảm thấy chóp mũi mình chua xót.
Suýt thì bật khóc thành tiếng.
Nhìn thấy gương mặt Tiêu Bách Đạo tràn ngập nước mắt, Cảnh Viêm vung tay tát bản thân một cái thật mạnh.
“Sư phụ ơi, con xin lỗi người, con biết sai rồi.”
Tiêu Bách Đạo đỡ huynh ấy đứng dậy: “Sư phụ biết con là đứa trẻ ngoan. Nhưng tiểu sư muội con nói đúng đó, về sau, dù gặp chuyện gì cũng đừng nghĩ theo hướng tiêu cực, phải chia sẻ với mọi người. Vạn sư đều có sư phụ chống, đừng sợ nhé!”
Cuối cùng Cảnh Viêm cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/5042628/chuong-321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.