Phượng Khê cười tủm tỉm, khách sáo đáp lại vài câu.
Nàng sẽ không ký thác hi vọng vào những lời hứa hư vô mờ mịt thế này, nhất định phải dùng lợi ích ràng buộc mọi người lại với nhau, loại quan hệ này mới là vững chắc nhất.
Đương nhiên, nếu nhân phẩm của đối phương chẳng ra gì, nàng đã không kéo đối phương vào đội của mình.
Nàng chuyển chủ đề: “Lần này chúng ta hố thư viện Minh Nguyệt một hố đau. Có lẽ đến bây giờ họ vẫn đang hoang mang chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng sớm muộn gì họ cũng tỉnh táo lại thôi. Thế nên, tốt nhất các huynh hãy tạm thời ẩn giấu tu vi, tránh cho bị người ta bắt thóp.”
“Các huynh có cách che giấu không?”
Mục Tử Hoài nói: “Ta có thể vẽ bùa ẩn linh, có thể che giấu tu vi với những tu sĩ dưới Hóa Thần. Nhưng với những tu sĩ có tu vi từ Hóa Thần trở lên, thì không thể giấu được.”
Phượng Khê gật đầu: “Được, vậy trước tiên cứ dùng bùa ẩn linh giấu tạm đã, rồi nghĩ cách khác sau.”
Nghe vậy, Mục Tử Hoài bắt đầu vẽ bùa ẩn linh, nhưng tốc độ hơi chậm.
Phượng Khê đứng cạnh quan sát một lát, rồi lấy bút và giấy vẽ bùa ra, vẽ bừa một lát đã được cả xấp dày.
Mục Tử Hoài: “…”
Bùi Chu khẽ vỗ vai hắn ta: “Quen là tốt rồi.”
Phượng Khê vừa phân phát bùa ẩn linh xong, thì khe hở không gian bắt đầu rung lắc kịch liệt.
Thật ra chuyện này cũng dễ hiểu thôi, bởi ban nãy khi đám người đột phá, đã khiến linh lực d.a.o
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/5042617/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.