Phượng Khê cười nói: “Bốn vị trưởng lão, Yểm hoàng đã đồng ý ký hiệp ước hữu nghị vạn năm với Nhân tộc ta, hơn nữa cũng đã bắt đầu chuẩn bị rồi. Có phải phía chúng ta cũng nên chuẩn bị rồi không?”
Tuy khi nhận nhiệm vụ trùng tu điện Ma Thần, Phượng Khê đã đề cập với các trưởng lão về chuyện này, nhưng lúc ấy bốn người họ đều cảm thấy đó là hi vọng xa vời.
Không ngờ nay lại trở thành hiện thực.
Chuyện chưa ai làm được, Phượng Khê đã làm được.
Họ vốn tưởng chỉ tới dạo chơi một vòng rồi về, ai ngờ nàng lại hoàn thành được chuyện lớn tới vậy? Nàng quả là tấm gương của Nhân tộc mà!
Công tích của nàng nên được ghi vào sách sử của Nhân tộc vùng Bắc Vực.
Ngay cả họ cũng cảm thấy vô cùng tự hào!
Chuyện này đủ để họ khoe khoang cả đời.
Không phải nói ngoa chứ, chỉ riêng mỗi chuyện này thôi đã đủ để họ có thể dưỡng lão cả đời ở tông môn rồi.
Phượng Khê dặn dò: “Chuyện này nên báo riêng cho bốn vị chưởng môn, hơn nữa nhớ dặn họ tạm thời giữ kín, chỉ cần viện cớ đi tới vùng ranh giới giữa Yểm tộc và Nhân tộc là được. Ta sợ Ma tộc biết tin sẽ chạy tới phá bĩnh.”
Bốn người Hải trưởng lão cũng cảm thấy trước khi hiệp ước được ký kết, vẫn nên cẩn thận chút cho thỏa đáng.
Bốn người lập tức báo tin cho chưởng môn của mình.
Khi nhận được tin của Cổ trưởng lão, Bách Lý Mộ Trần đang uống trà, ông ta suýt thì sặc c.h.ế.t.
Gì cơ?
Cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/5042598/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.