Thú trận pháp tức đến phổng mũi, nó hếch cằm ý bảo: xem thường ai đấy?
Sau đó, cái đầu to đùng của nó đột nhiên đ.â.m về phía lồng sắt.
Tia lửa b.ắ.n khắp nơi.
Phượng Khê vui vẻ cong môi, cũng bắt đầu dùng linh lực tấn công thanh sắt.
Nhưng trời luôn phụ lòng người có công, hai con hàng này lăn lộn nửa ngày, mà lồng sắt… vẫn chẳng chút sứt mẻ.
Phượng Khê: “…”
Thú trận pháp: “…”
Phượng Khê cảm thấy không thể cứng đối cứng được, mà phải tìm ra trận bàn.
Vì thế, nàng chỉ huy con thú trận pháp kia đào đất.
Đào mãi, đào mãi, cuối cùng cũng đào ra một trận bàn.
Phượng Khê: Ý!
Con hàng này vừa nhét linh thạch vào trong khe lõm của trận bàn, lồng sắt đã lập tức biến mất.
Ngay sau đó, một chiếc lồng sắt mới xuất hiện, nhốt Phượng Khê và thú trận pháp vào trong, trong lồng còn có thêm một con thú trận pháp mới.
Thú trận pháp số hai nhìn thú trận pháp số một: sao ngươi lại ở đây? Nàng ấy là đối tượng nhiệm vụ của ta kia mà? Đừng bảo ngươi định đào góc tường của ta đấy nhé?
Phượng Khê kiên nhẫn giao lưu với thú trận pháp số hai, nhưng rõ ràng tính cách của nó không được tốt như thú trận pháp số một, căn bản không muốn nghe nàng lải nhải dài dòng, nên lập tức rống lên rồi xông tới.
Phượng Khê chu môi ý bảo thú trận pháp số một: “Đến lúc chứng minh thực lực của ngươi rồi! Lên cho ta!”
Thú trận pháp số một: “…”
Được thôi, dù sao cũng đã thành thế này rồi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/5042442/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.