Lúc này, ngọc giản lại biến thành đốm sáng, nhưng đốm sáng đã ảm đạm đi nhiều.
Phượng Khê mơ hồ suy đoán, khi tu vi của nàng tăng lên, những đốm sáng ảm đạm kia sẽ lần lượt sáng lên, trong mỗi ngọc giản, đều ghi lại những bí mật bất truyền.
Đây là một gia tài lớn, cũng là một nguy hiểm trí mạng.
Hoài bích có tội mà.
Nên nàng không thể kể chuyện này với bất cứ ai.
Chẳng qua, lo lắng này của nàng quá thừa thãi, bởi nàng có muốn nói, cũng đâu thể nói thành lời.
Nàng lập tức tu luyện theo phương pháp ghi trong ngọc giản, nàng không dám liều lĩnh mà cẩn thận thử từng bước, sau đó… nàng đau tới bất tỉnh.
M.ẹ nó, đây mà là có hơi đau à?
Đau c.h.ế.t đi được ấy chứ!
Nhưng, chỉ cần có thể tỏa sáng, đau mấy nàng cũng chịu được!
Nàng nghỉ ngơi một lát, rồi tiếp tục tu luyện.
Dẫu có cực kỳ đau đớn, thậm chí thất khiếu lại bắt đầu chảy m.á.u, nàng vẫn tập trung tu luyện.
Trong lúc vô thức, trời đã hửng sáng.
Tuy đã thức trắng đêm, nhưng Phượng Khê lại chẳng hề cảm thấy mệt mỏi, thậm chí cơ thể nàng còn đang tràn đầy sức sống.
Nàng sửa soạn qua loa, rồi tới thỉnh an Tiêu Bách Đạo.
Đúng giờ Mẹo một khắc, nàng tới trước sân của Tiêu Bách Đạo.
Tiêu Bách Đạo vừa oán trách vừa lo lắng: “Thần thức và đan điền của con đều bị thương, con nên tập trung dưỡng bệnh mới phải…”
Phượng Khê mỉm cười đáp: “Sư phụ, sau khi ăn quả Tử Kiều Linh Lung, con khỏe hơn nhiều rồi. Ngài xem,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/5042318/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.