Người xưa quen cầu thần bái Phật, hai giáo Phật – Đạo kéo dài nhiều năm nên đạo quan chùa miếu gần như ở đâu cũng có thể thấy được, nếu ở ngoài kinh thành như Thịnh Kinh thì có đến mười mấy đạo quan chùa miếu to nhỏ khác nhau. Bên trong rất nhiều chùa miếu đạo quan ở ngoài thành Thịnh Kinh, nơi có đông khách hành hương nhất là một am ni cô tên là Liên Hoa Am*, vì triều đại từng có một vị công chúa để tóc tu hành Liên Hoa Am nên nữ quyến tới đây thắp hương bái Phật cực kì nhiều. (*: Am là một kiến trúc nhỏ dùng để thờ tự, ngày nay nó được dùng chủ yếu để thờ Phật hoặc thờ tại tư gia. Ở Trung Quốc, ban đầu, từ Am xuất hiện để chỉ một ngôi nhà nhỏ, lợp lá, dùng làm nơi ở của con cái khi chịu tang cha mẹ; về sau, có kết cấu là mái tròn, lợp lá, làm nơi ở và nơi đọc sách của các nhà văn; đến đời Đường, Am là nơi tu hành và thờ Phật của ni cô trong vườn tư gia.) Cũng bởi vì Liên Hoa Am có tên có tuổi trong hoàng gia nên các vị quý nữ phạm lỗi lầm, cần yên lặng sám hối bên trong Thịnh Kinh đều sẽ bị đưa đến Liên Hoa Am, ví dụ như Tưởng Nhu của phủ Quận vương Thanh Hà hoặc vị cô nương của nhà họ Triệu kia. Lại ví dụ như Tô quý phi và Tứ hoàng tử mà Trường Đức Đế vẫn luôn sai người tìm kiếm mà thế nào cũng không tìm được kia. Cũng đúng, Tô quý phi là nữ giới thì thôi, nhưng ai có thể nghĩ tới một người đàn ông như Tứ hoàng tử cũng trốn trong đó cơ chứ? Trường Đức Đế đã phái người tìm kiếm khắp nơi, dùng không ít biện pháp lục soát trong tối ngoài sáng cả chùa miếu và đạo quan, nhưng chỉ có am ni cô là không ai tìm. Điều này có nghĩa là mẹ con Tứ hoàng tử và Tô quý phi sống an toàn ở ngay ngoài thành Thịnh Kinh hơn nửa năm mà không bị một ai tới quấy rầy cả. Tứ hoàng tử còn ở trong am ni cô này thành công lấy được trái tim của Tưởng Nhu, khiến trong lòng trong mắt của vị đích nữ phủ Quận vương Thanh Hà này chỉ có y, cho dù có đi theo tạo phản cũng không sợ chút nào. Thậm chí cô ta còn xác định ứng cử viên của “Phụ tá minh quân” là Tứ hoàng tử, không sai, hệ thống “Phụ tá minh quân” của Giang Cẩm Nguyệt lúc trước, sau khi thăm tìm rất lâu thì hệ thống tìm được kí chủ thứ hai của nó ở thế giới này: Tưởng Nhu. Trong lòng Tưởng Nhu có thù hận, cũng có ý nghĩ mãnh liệt muốn thay đổi hiện trạng, vả mặt nhân vật pháo hôi Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu, vì vậy cô ta được hệ thống tuyển chọn. Sau khi cô ta được hệ thống tuyển chọn không bao lâu thì Tứ hoàng tử và Tô quý phi xuất hiện ở Liên Hoa Am. Cuộc sống ở trong am ni cô của Tưởng Nhu rất kham khổ, cô ta không chỉ không hề hối lỗi mà trái lại còn hận không thể trực tiếp lột da hai người Giang Lâm, Vệ Vân Chiêu. Đúng lúc này, cô ta lại gặp người biết ăn nói như Tứ hoàng tử, làm người yêu mến nên mới chỉ vài ngày Tưởng Nhu đã rơi vào lưới tình. Cô ta lập tức xác định là phải giúp Tứ hoàng tử tạo phản, đăng cơ, theo Tứ hoàng tử cùng nhau được vạn người ngưỡng mộ, lưu danh ngàn năm. Hệ thống vẫn dùng cách cũ để dao động người khác, những người được hệ thống lựa chọn lại đều dính chiêu này, vậy nên dao động không vất vả chút nào, chỉ cần hệ thống nói mấy câu thì ý nghĩ làm người có địa vị cao, lưu danh ngàn năm sẽ khắc vào trong xương kí chủ, cho dù có điên rồi cũng không thể quên được. Nhiệm vụ đầu tiên mà hệ thống giao cho Tưởng Nhu là giết Giang Lâm, sau khi hệ thống trói chặt lại với Tưởng Nhu thì đã nhấn mạnh vào hai người Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu, hệ thống cũng nói cho Tưởng Nhu là nếu hai người này sống sót sẽ sinh ra ảnh hưởng gì với việc Tứ hoàng tử tạo phản đăng cơ. Đối với Giang Lâm, hệ thống yêu cầu trực tiếp diệt trừ, vì cậu là nhân tố không ổn định, ngay cả hệ thống cũng không đoán trước được cậu sẽ làm ra chuyện gì, biết những chuyện gì, cho nên tuyệt đối không thể để cậu sống. Đối với Vệ Vân Chiêu, hệ thống đề nghị là trước tiên lôi kéo lợi dụng, sau đó sẽ diệt trừ, cũng nói rõ là khi lợi dụng xong Vệ Vân Chiêu thì nhất định phải diệt trừ hắn, bằng không Vệ Vân Chiêu sẽ ảnh hưởng đến số mệnh của toàn bộ Đại Việt, thay đổi cả hoàng triều Đại Việt. Đương nhiên là Tưởng Nhu hận không thể giết chết hai người này, một chút yêu thương của cô ta với Vệ Vân Chiêu lúc trước đã chuyển hóa thành thù hận từ lâu, cô ta hoàn toàn không muốn nghe hệ thống nói đến chuyện lợi dụng, chỉ muốn trực tiếp để Tứ hoàng tử diệt trừ hai người này. Trước khi Nhị hoàng tử tạo phản đã phái người lén lút đưa Tô quý phi và Tứ hoàng tử ra ngoài cung, cũng để lại thế lực không nhỏ để bảo vệ họ, vậy nên trong tay Tứ hoàng tử có người để dùng. Y vốn định nghe Tưởng Nhu phái người đi giết hai người Vệ Vân Chiêu và Giang Lâm, có điều sau khi biết xác chết của sát thủ được phái đi giết hai người họ chuyển về phủ nha từng xe từng xe một thì Tứ hoàng tử lập tức tắt tâm tư giết hai người này. Trên tay y chỉ có một chút người, nếu tổn thất trên người hai người này thì y còn tạo phản bằng cái gì bây giờ? Cho dù Tưởng Nhu không muốn đồng ý thì cũng không thể không thừa nhận là hai người Giang Lâm, Vệ Vân Chiêu không dễ đối phó, vậy nên cô ta trao đổi với hệ thống để thay đổi một nhiệm vụ mới, sau đó từ hệ thống biết được tin tức năm nay có nạn châu chấu và đại hạn. Hệ thống yêu cầu Tứ hoàng tử lợi dụng nạn châu chấu và nạn hạn hán diệt trừ ít nhất một Hoàng tử sẽ gây trở ngại y đăng cơ, đồng thời thu nạp dân ý, vì sau này sẽ cần đặt cơ sở. Các ứng cử viên Hoàng tử mà hệ thống đưa ra có Đại hoàng tử, Thái tử và Lục hoàng tử, Tứ hoàng tử chỉ cần diệt trừ một trong ba người này là đã coi như hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống sẽ cung cấp bước tiếp theo của kế hoạch. “Khi nào dân tị nạn có thể vào thành, có bao nhiêu người?” Châu chấu bay qua, không còn ngọn cỏ, Tứ hoàng tử biết trước sẽ xảy ra nạn châu chấu nên đã sắp xếp người canh giữ ở gần những ngôi làng mà hệ thống nêu ra, chỉ cần châu chấu vừa đến thì sẽ lập tức đưa người dân gặp tai hoạ đến Thịnh Kinh. Tứ hoàng tử sai thuộc hạ nói với dân chúng rằng họ là con dân của Đại Việt, cứ đến Thịnh Kinh – dưới chân thiên tử – thì Hoàng thượng nhất định sẽ giúp họ. Thuộc hạ trả lời: “Lúc này đã vào thành rồi, hai ngày nữa thì chắc là tất cả mọi người đều sẽ vào được, ba ngôi làng có đến năm, sáu trăm người, theo lệnh của Tứ hoàng tử ngài, không để cho họ chết, ai bệnh nặng thì có khiêng cũng sẽ khiêng đến cửa thành.” “Tốt.” Tứ hoàng tử hài lòng gật đầu: “Các ngươi làm không tệ, theo dõi họ cho chặt, đó chính là người sẽ giúp bổn hoàng tử làm thành nghiệp lớn đấy.” “Có điều những người này còn chưa đủ, quá ít, các ngươi tiếp tục đi tìm đi, đưa tất cả tới Thịnh Kinh.” Thuộc hạ nói: “Điện hạ, không cần bọn thuộc hạ cố tình đi đón người đâu, năm nay hạn hán nên vốn đã không có thu hoạch gì rồi, giờ lại có thêm nạn châu chấu nữa, người dân mất mùa, không có lương thực thì sẽ tự động chạy tới về nơi khác, nơi họ tới nhiều nhất chính là Thịnh Kinh.” Thiên tai năm nay có ảnh hưởng rất rộng, ngay cả Giang Nam được gọi là kho lúa cũng gặp tai họa, thiếu nước, đất ruộng khô đến mức nứt nẻ, lương thực phải giảm ít nhất một nửa sản lượng. Năm nay toàn bộ Đại Việt đều phải thắt chặt lưng quần mà sống, cũng không biết sẽ có bao nhiêu người chết nữa. Thịnh Kinh là hoàng thành, trong mắt người dân thì nơi nào cũng có thể không có lương thực ăn, chỉ có Thịnh Kinh sẽ không như vậy. Vì mạng sống, vì một miếng ăn, không cần bất cứ người nào an bài thì họ cũng sẽ kéo nhau tới Thịnh Kinh mà thôi. Tứ hoàng tử nở nụ cười: “Đến là tốt rồi, bản điện hạ chỉ sợ họ không đến. Nếu không cần đi tìm người thì tranh thủ thời gian chuyển lương thực vào trong am đi, chờ dân tị nạn nhiều lên thì sẽ phải dùng tới.” “Vâng.” Thuộc hạ nhận lệnh rời đi. Thuộc hạ của Tứ hoàng tử vừa rời đi thì Tưởng Nhu đi vào, cô ta bị Tứ hoàng tử kéo một cái vào trong lòng, Tưởng Nhu tựa đầu vào ngực Tứ hoàng tử: “Điện hạ, cần gì phải tự mình ra lương thực, cứ bảo họ tới nhà họ Vệ lấy lương thực là được mà.” Tứ hoàng tử nổi lên hứng thú, bảo Tưởng Nhu nói tỉ mỉ một chút. “Phái người giết hai người Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu rất khó, nhưng nếu bảo đám dân chạy nạn này tới cửa xin lương thực thì sao? Điện hạ cũng biết người đói bụng quá mức thì sẽ làm cái gì chứ? Họ sẽ ăn thịt người, nhiều dân chạy nạn như vậy cùng nhau xông lên thì tên khốn Giang Lâm kia có lợi hại đến đâu cũng có thể ngăn trở được bao nhiêu người cơ chứ? Hơn nữa, nếu hắn dám giết dân chúng bình thường thì đó chính là tội chết.” Lời nói nhỏ nhẹ, dịu dàng nhưng nội dung lại cực kì ác độc: “Hơn nữa đám dân chạy nạn kia sớm muộn gì cũng chết, cho dù không được thì cũng không tiếc, điện hạ nói có đúng không?” Tứ hoàng tử nghe rất động lòng, bắt đầu suy xét khả năng thành công của chuyện này. Nếu hai người Vệ Vân Chiêu và Giang Lâm nhất định phải diệt trừ thì lúc này sao không tranh thủ cơ hội giết hai người họ luôn, hơn nữa giống như Tưởng Nhu nói, cho dù không được thì kẻ chết cũng chỉ là một chút tiện dân vô tri mà thôi, y cũng không có tổn thất gì cả. Tứ hoàng tử cúi đầu hôn một cái lên mặt Tưởng Nhu: “Vẫn là Nhu Nhi của bản điện hạ thông minh.” Tưởng Nhu bị hôn đến thẹn thùng, nũng nịu gọi: “Điện hạ.” Tay của Tứ hoàng tử cũng từ từ xấu xa, y ôm eo thon của Tưởng Nhu rồi bế ngang cô ta lên: “Nhu Nhi yên tâm, chờ đến khi thành công thì Nhu Nhi sẽ là Hoàng hậu của trẫm, là nữ nhân tôn quý nhất trong thiên hạ này, trẫm sẽ sủng ái Nhu Nhi một đời một kiếp.” Còn chưa đăng cơ mà Tứ hoàng tử đã lén lút tự xưng là ‘trẫm’ rồi. Tưởng Nhu vừa thẹn thùng vừa tràn đầy chờ mong, ngóng trông ngày đó có thể đến thật nhanh. Hai người ban ngày ở trong am ni cô vốn nên là nơi tu hành này làm trò bẩn thỉu, thế nhưng không ai cảm thấy không đúng cả. Sau khi triền miên lại bắt đầu nghĩ ra ý đồ xấu, Tưởng Nhu lại đề nghị với Tứ hoàng tử: “Điện hạ, không bằng giao chuyện dẫn dân tị nạn này tới nhà họ Vệ cho Triệu Đan Bình đi, nàng ta vẫn nhớ mãi không quên Vệ Vân Chiêu, chúng ta cho nàng ta cơ hội này, nếu được việc là chuyện tốt, nếu không thì Triệu Đan Bình cũng có thể dùng ân cứu mạng ở lại bên cạnh Vệ Vân Chiêu làm quân cờ ngầm cho chúng ta.” Dù sao cũng chỉ là một kẻ ngu xuẩn, chỉ xứng làm con cờ. Tứ hoàng tử cọ mũi Tưởng Nhu: “Nhưng sao bổn điện hạ lại nghe nói nàng cũng từng thích Vệ Vân Chiêu, còn nói không phải hắn thì sẽ không gả đi hả?” “Điện hạ., Tưởng Nhu hờn dỗi: “Đó đều là chuyện đã qua, hơn nữa hiện tại Vệ Vân Chiêu chỉ là kẻ tàn phế, sao có thể so sánh với điện hạ được, ta không có quan hệ gì với hắn cả.” Tứ hoàng tử cũng chỉ thuận miệng nói, y sẽ không để loại chuyện nhỏ tình chàng ý thiếp này ở trong lòng, hơn nữa sự trong sạch của thân thể Tưởng Nhu còn là do y phá nên đương nhiên y biết cô ta và Vệ Vân Chiêu không có gì với nhau hết. “Được rồi, được rồi, bổn điện hạ không nói đến là được.” Tứ hoàng tử vỗ về vỗ Tưởng Nhu hai lần, sau đó nói: “Vậy ta giao chuyện dẫn dân chạy nạn tới nhà họ Vệ giao cho Nhu Nhi làm.” Trên mặt Tưởng Nhu lóe lên một tia độc ác: “Điện hạ yên tâm, lần này ta nhất định sẽ khiến họ chết sạch.” Triệu Đan Bình không giống Tưởng Nhu, nàng ta đã bị nhà họ Triệu bỏ rơi, từ khi tới Liên Hoa Am thì không có một ai trong nhà họ Triệu từng đến thăm nàng ta chứ đừng nói đến chuyện đưa quần áo, thức ăn đến cho nàng ta, nhà họ Triệu giống như đã hoàn toàn quên nàng ta đi vậy. Người nhà họ Triệu như thế nào thì nàng ta cũng không phải không biết, chỉ là trước đây nàng ta cảm thấy mình là đích nữ chi trưởng của nhà họ Triệu nên có thế nào cũng không giống nhau, nhưng đến khi có chuyện, nhà họ Triệu lại đẩy hết thảy mọi chuyện lên người một mình nàng ta thì Triệu Đan Bình mới phát hiện: nào có gì không giống nhau, chẳng qua trước đây họ thấy nàng ta có ích, có thể gả vào nhà cao cửa rộng để mang đến giúp đỡ cho nhà họ Triệu thôi. Triệu Đan Bình thực hối hận, hối hận lúc đó mình không bất cứ giá nào gạo nấu thành cơm với Vệ Vân Chiêu, hoàn toàn trở thành người của hắn. Như thế thì không chỉ nhà họ Triệu sẽ không từ bỏ nàng ta mà nàng ta cũng có thể sống thật tốt ở nhà họ Vệ. Nếu mang thai thì có lẽ còn có thể đuổi Giang Lâm đi và trở thành chính thê của Vệ Vân Chiêu rồi. Mặc dù Triệu Đan Bình biết Tứ hoàng tử và Tô quý phi đều ở trong am nhưng cũng không dám đi trêu chọc hai người này, luôn luôn tránh xa họ, vậy nên ngay cả chuyện Tưởng Nhu đã đi theo Tứ hoàng tử thì nàng ta cũng không biết. Tưởng Nhu cũng không muốn để Triệu Đan Bình biết, chủ yếu là sợ nữ nhân này sẽ nói lung tung làm hỏng chuyện. Cô ta tìm tới Triệu Đan Bình, sau khi giả vờ khách sáo vài câu thì bắt đầu nói ý đồ đến: “Đan Bình muội muội, không phải muội vẫn thích Vệ Vân Chiêu sao, tỷ tỷ có một cách có thể cho muội gả cho Vệ Vân Chiêu, cũng khiến Vệ Vân Chiêu cam tâm tình nguyện đón nhận muội, muội có đồng...” Tưởng Nhu còn chưa nói xong thì Triệu Đan Bình đã gật đầu, nàng ta muốn rời đi nơi này, cực kì muốn, nàng ta không chịu được những tháng ngày sống như ni cô trên núi thế này. “Muội phải làm thế nào?” Triệu Đan Bình chờ mong hỏi. Tưởng Nhu nhếch môi, trong lòng mắng một tiếng ngu xuẩn, sau đó bắt đầu nói ra kế hoạch của cô ta: “Gần đây có rất nhiều dân chạy nạn đến Thịnh Kinh, tỷ nhận được tin tức, đám dân chạy nạn này không có nhà để về, không có thức ăn, sợ là sẽ làm ra một vài chuyện quá khích. Đặc biệt là dân chúng đều biết tướng quân Vệ Túc là người tốt, những người này sẽ cảm thấy Vệ Vân Chiêu là con trai của tướng quân Vệ Túc, chắc chắn sẽ không mặc kệ họ nên sẽ tới nhà họ Vệ đòi hỏi đồ ăn và tiền bạc.” “Chuyện này thì liên quan gì đến nhà họ Vệ, dân chúng gặp nạn thì tất nhiên triều đình sẽ cứu tế, bây giờ Vệ công tử cũng không dễ dàng gì, lấy đâu ra tiền tài cứu tế nhiều người như vậy cơ chứ?” Triệu Đan Bình nghe Tưởng Nhu nói xong thì rất không vui. Tưởng Nhu nói: “Vệ Vân Chiêu không có, nhưng không phải còn có Giang Lâm sao? Tất cả mọi người biết nhà họ Vân ở Giang Nam giàu đến thế nào. Của hồi môn của Vân Uyển Yên, quà Tết nhà họ Vân đưa cho Giang Lâm nữa, số tiền này gộp lại cũng có thể nuôi không ít người.” Nhắc tới Giang Lâm thì Triệu Đan Bình lập tức sầm mặt xuống, tràn đầy thù hận, nếu như không phải vì Giang Lâm thì sao nàng ta sẽ rơi vào kết cục như thế này, Triệu Đan Bình mắng: “Quả nhiên là đồ tai họa.” Tưởng Nhu thấy nàng ta phản ứng như thế thì nở nụ cười, cũng mắng theo: “Đúng vậy, nhưng sau lần này thì thứ tai hoạ này sẽ hoàn toàn biến mất, Đan Bình muội muội, chuyện này phải xem muội có thể hạ quyết tâm hay không rồi.” Đối phó Giang Lâm thì có gì mà không thể hạ quyết tâm, Triệu Đan bình ngồi thẳng người: “Tưởng tỷ tỷ, tỷ cứ nói thẳng là được, muội nhất định sẽ không để Vệ công tử phải chịu bất kỳ thương tổn gì vì đồ tai họa Giang Lâm này đâu.” “Vậy thì tốt, muội đưa tai lại đây, tỷ nói nhỏ cho muội nghe, muội làm như thế này...” Tưởng Nhu nói thầm bên tai Triệu Đan Bình rồi nói: “Muội muội, chỉ cần muội tin tỷ tỷ thì tỷ tỷ bảo đảm muội chính là Phu nhân danh chính ngôn thuận của Vệ Vân Chiêu, không ai có thể cướp được của muội.” Triệu Đan Bình hơi do dự, Tưởng Nhu lập tức sầm mặt xuống: “Sao, còn chưa bắt đầu mà muội muội đã không tình nguyện rồi à?” Triệu Đan Bình vội vã xua tay giải thích: “Không phải không đồng ý, chỉ là có chút không nỡ, thật sự phải cho không đám dân chạy nạn kia nhiều châu báu tiền tài như vậy hay sao?” Bị Triệu Đan Bình nhắc nhở thì Tưởng Nhu cũng cảm thấy có chút đáng tiếc, một đám tiện dân thì sao xứng cầm nhiều thứ tốt như vậy, ánh mắt Tưởng Nhu tối sầm xuống, trong lòng cô ta lại nảy ra ý nghĩ mới: “Yên tâm, có tỷ tỷ ở đây, tỷ tỷ sẽ nghĩ cách lấy lại những thứ mà đám dân chạy nạn kia mang đi, sau này tỷ sẽ đưa cho muội, sau này đó chính là của đồ cưới của muội rồi.” “Đa tạ tỷ tỷ, muội muội nhất định sẽ tận tâm, tuyệt đối không phụ lòng tốt của tỷ tỷ.” Chỉ cần được việc thì người và tiền đều là của nàng ta, Triệu Đan Bình cực kì mừng rỡ. “Thế thì muội muội chuẩn bị đi, hai ngày nữa xuống núi vào thành, tỷ tỷ ở trên núi chờ tin tức tốt của muội.” Triệu Đan Bình đứng dậy tiễn Tưởng Nhu rời đi, chờ cô ta đi xa thì Triệu Đan Bình đóng cửa lại, ngẩng mặt si mê cười, còn nhẹ giọng nói: “Vệ công tử, chàng sắp là của ta rồi, ta rất nhanh sẽ là Phu nhân của chàng.” “Thiếu gia, hôm nay trên đường đột nhiên xuất hiện rất nhiều dân chạy nạn.” Thường An ra ngoài mua đồ ăn giúp Giang Lâm, phát hiện không đúng nên vội vã chạy về bẩm báo với Giang Lâm. Giang Lâm nghe vậy thì nhíu mày: “Ngươi nói kĩ đi, tình huống thế nào, có bao nhiêu người?” Giang Lâm vừa hỏi thì Thường An đã nói liền một tràng: “Thiếu gia, người không biết những người này thông minh thế nào đâu. Họ sợ ăn mặc quá rách nát thì lính gác cửa thành không cho vào nên toàn bộ đều mặc quần áo lành lặn, còn có người đẩy xe giả vờ bán thức ăn và lương thực, rất giống người buôn bán vào thành bán thức ăn lương thực. Sau đó vừa vào thành thì những người này lập tức tìm một ngõ nhỏ không người đổi quần áo rách nát, sau đó một đám người tụ lại cùng nhau, ở trên đường ăn xin.” “Nhưng thuộc hạ thấy trên đường đột nhiên có thêm rất nhiều ăn mày không quen biết, cảm thấy là lạ nên mới đi hỏi thăm, thực sự là không hỏi không biết, vừa hỏi mới biết được là có đến mấy trăm người dùng cách này lừa dối vào thành.” Tin tức đại hạn từ các nơi đã truyền đến Thịnh Kinh, hai ngày này cũng có tin báo nạn châu chấu, Thịnh Kinh xuất hiện dân chạy nạn chỉ là chuyện sớm hay muộn. Nhưng Giang Lâm không nghĩ tới sẽ nhanh như thế, giống như vừa mới có manh mối về thiên tai thì những người này đã bỏ nhà đến Thịnh Kinh rồi vậy. Nhưng chuyện này rõ ràng là không thể, không nói dân chúng bình thường sẽ không cam lòng rời đi quê hương, một khi đi rồi thì nhà cửa ruộng đất đều sẽ mất sạch, mà đây chính là do mấy thế hệ truyền xuống, đối với dân chúng mà nói là cực kỳ quan trọng, họ nhất định là không nỡ bỏ lại. Cho dù thật sự bất đắc dĩ phải xa xứ đến nơi khác tìm đường sống thì đi cả đường như vậy cũng mệt mỏi khó khăn mới đúng, lấy đâu ra còn quần áo đẹp, có lương thực rau dưa để bán, càng không thể nghĩ ra cách vào thành này được. Quá không đúng rồi. Giang Lâm đang nghĩ ngợi thì nghe thấy Thường An lại nói một câu: “Nếu không phải thuộc hạ tìm hiểu rõ ràng, biết những người này thực sự là dân chạy nạn thì chắc chắn thuộc hạ sẽ cho là họ bị người khác tập hợp lại để tạo phản mất.” Tập hợp lại? Tạo phản? Giang Lâm lập tức bắt được từ khóa, cậu nghiêm túc dặn dò Thường An: “Ngươi tới phòng thu chi lấy bạc lên phố một lần nữa đi, hỏi thăm những người dân chạy nạn này là ai bảo họ tới Thịnh Kinh, hứa hẹn cho họ ích lợi gì.” Thường An thấy Giang Lâm phản ứng như vậy thì lập tức biết là mọi chuyện không đơn giản, y đáp một tiếng rồi xoay người chạy ra ngoài: “Thiếu gia yên tâm, thuộc hạ nhất định hỏi rõ ràng tất cả mọi chuyện.” Thường An đi rồi, Giang Lâm cũng ra cửa, cậu tới nhà họ Chu một chuyến trước, cậu muốn hỏi thăm Chu phụ về cái nhìn của Trường Đức đế đối với lần đại thiên tai này, cứu trợ thiên tai thì nhất định là phải cứu, nhưng cụ thể sắp xếp như thế nào, ra bao nhiêu bạc, lúc nào tiền bạc lương thực có thể đưa tới địa phương cũng phải có kết cấu và thời gian cụ thể mới được. Sau khi Giang Lâm gặp Chu phụ thì cậu nói ra việc gặp nạn dân trên đường và suy đoán của mình trước rồi nói: “Chu bá bá, những người dân chạy nạn này đến quá nhanh, còn biết ngụy trang thì rõ ràng là có tổ chức, ta nghi là có người muốn lợi dụng đám dân chạy nạn này để gây chuyện.” Chu phụ là người thông minh, Giang Lâm vừa nói là ông đã có thể nghĩ ra nếu những người dân chạy nạn này làm loạn lên sẽ tạo thành hậu quả thế nào rồi. Ông hỏi Giang Lâm: “Ngươi muốn ta nhanh chóng đăng báo việc này lên triều đình ư?” Giang Lâm gật đầu: “Không chỉ như vậy, xin Chu bá bá hãy trình cả vật lên nữa.” Giang Lâm lấy một quyển sách đóng cẩn thận ra đưa cho Chu phụ. Chu phụ cầm lấy mở ra nhìn một chút, trong sách vẽ con châu chấu, còn viết cả cách ăn châu chấu, Chu phụ xem liền vài tờ, ông phát hiện tất cả đều là cách ăn châu chấu, càng nhìn càng thấy thèm. “Châu chấu ăn được thật ư?, Chu phụ hỏi. Giang Lâm gật đầu: “Đương nhiên là thật, hơn nữa nó còn có thể dùng cho gà vịt ăn, người ăn châu chấu to, gà vịt ăn trứng châu chấu, chỉ có trứng ít đi thì mới có thể giải quyết triệt để nạn châu chấu được, bằng không năm nay toàn bộ Đại Việt đều sẽ gặp nguy hiểm.” “Ngày mai khi lên triều ta sẽ trình quyển sách này lên, các ngươi cũng đừng quản chuyện dân chạy nạn, vị kia vốn đã nhìn nhà họ Vệ không vừa mắt rồi, nếu lúc này lại đổ cho các ngươi tội lợi dụng dân chạy nạn tạo phản thì toàn bộ nhà họ Vệ đều trốn không thoát.” “Đa tạ Chu bá bá, Chu bá bá yên tâm, chúng ta sẽ không tùy tiện chạm vào chuyện này, cuốn sách này làm phiền Chu bá bá trình lên, ta xin cáo từ trước.” “Được.” Chu phụ đứng dậy tiễn Giang Lâm đến cửa thư phòng, còn gọi đứa con trai vô dụng của mình tới tiễn Giang Lâm ra ngoài. Giang Lâm không định về nhà, cậu còn muốn tới nhà họ Đỗ một chuyến nữa, Chu Thành Vọng vừa nghe cậu muốn tới nhà họ Đỗ thì lập tức nói muốn đi cùng. Sau khi lên xe ngựa, Giang Lâm nhìn chằm chằm Chu Thành Vọng từ trên xuống dưới một lần, Chu Thành Vọng bị cậu nhìn đến phát sợ, y cẩn thận ôm lấy chính mình: “Lâm Nhi, ngươi sẽ không có ý đồ không an phận gì với ta đấy chứ, ta cho ngươi biết, ta sẽ không theo ngươi đâu, cho dù ngươi có ép buộc ta cũng không được.” Giang Lâm ghét bỏ lườm y một cái: “Ngươi nằm mơ giữa ban ngày đấy à, ta chỉ đang suy nghĩ xem lúc nào ngươi và Đỗ Ngọc Linh chuẩn bị nói thật với người trong nhà thôi.” Vẻ mặt của Chu Thành Vọng có chút không tự nhiên, y lắp ba lắp bắp nói: “Nói... nói thật cái gì, chúng ta làm gì có chuyện gì mà nói.” “Ha ha…” Giang Lâm cười khẽ một tiếng: “Tiểu Vọng Tử, ngươi xem cái vẻ chột dạ này của ngươi đi, lúc nói lời này mặt có đau hay không hả?” Giang Lâm vốn cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là thấy hai người này ngày nào cũng dính lấy nhau như sam lại không có ý kết hôn nên muốn nghe kế hoạch tương lai của họ một chút mà thôi, nào ngờ mới nói một câu đã lộ ra rồi. “Ai… ai chột dạ, ta không biết ngươi đang nói cái gì thì chột dạ thế nào được.” Nếu không nói lắp, ánh mắt cũng không nhìn lung tung thì có lẽ độ đáng tin còn nhiều một chút. Giang Lâm kéo đầu Chu Thành Vọng lại để y đối diện với chính mình: “Sao, hai ngươi muốn lừa cả ta nữa hả?” Chu Thành Vọng gần như bại trận chỉ trong nháy mắt, cả người đều ỉu xìu: “Không phải muốn giấu ngươi, chỉ là hai chúng ta… gần đây mới phát hiện mà thôi, ở cùng nhau lâu rồi nên cứ như vậy.” Lâu ngày sinh tình, Giang Lâm tỏ vẻ hiểu rồi. “Nếu lúc trước không phát hiện thì sao bây giờ lại biết?” Giang Lâm hóng hớt, cậu kéo Chu Thành Vọng bắt y nói kỹ càng một chút. Nhắc tới việc này thì Chu Thành Vọng cũng không ủ rũ nữa mà ngược lại còn thêm mấy phần xấu hổ: “Mẫu thân Đỗ Ngọc Linh muốn chọn thê thiếp cho cậu ấy, ta vừa nghĩ cậu ấy sẽ kết hôn với nữ nhân khác, ngày ngày ở cùng nhau thì trong lòng có chút không thoải mái, ta nghĩ… nghĩ rồi hiểu ra.” Chu Thành Vọng mạnh miệng tỏ vẻ việc chỉ có như thế mà thôi. “Ầy.” Giang Lâm rất thất vọng: “Ta còn tưởng rằng sẽ có tiết mục ngươi đòi cưới nữ nhân khác, từ đây chúng ta cả đời không qua lại với nhau, nhưng ngươi lại một mình lén lút trốn đi uống rượu giải sầu trốn trong chăn khóc cơ đấy, hóa ra đều không có cả.” “Ai khóc, dù sao cũng không phải ta khóc.” Chu Thành Vọng không chịu thừa nhận. Nhìn phản ứng này thì Giang Lâm thấy thế nào cũng có cảm giác còn có việc nào đó nữa, nhưng cậu cũng không hỏi lại chuyện này mà hỏi tới tính toán của hai người họ: “Các ngươi nghĩ kỹ rồi chứ?” Giang Lâm không cảm thấy hai người đàn ông yêu nhau là có lỗi, lại càng không có gì đặc biệt cả, tất cả cứ nghe theo trái tim mình là được rồi. “Chưa.” Chu Thành Vọng lại lập tức cắt đến hình thức ủ rũ: “Sợ phụ thân ta sẽ đánh gãy chân chó của chúng ta mất thôi.” Giang Lâm sửa lời y: “Phụ thân của ngươi chắc là chỉ có thể đánh gãy chân chó của ngươi thôi, còn Đỗ Ngọc Linh thì có phụ thân ruột ruột của cậu ấy rồi, sau này có thể làm bạn cùng lăn với Vệ Vân Chiêu.” Bạn cùng ngồi xe lăn thì gọi tắt là bạn lăn. Chu Thành Vọng nói với Giang Lâm: “Ngươi là người từng trải, cho chúng ta một chút ý kiến đi chứ.” Giang Lâm hoàn toàn không cảm thấy mình là người từng trải, tình huống này khác cậu, dù sao lúc trước cậu là bị đóng gói ném đi, hoàn toàn không tồn tại tình huống đánh gãy chân như thế này. Cậu nhìn Chu Thành Vọng rồi nghiêm túc nói: “Thực ra không có gì đâu, chỉ cần cả ngươi và Tiểu Linh Tử đều nghĩ cho kỹ, xác định xem có phải cho dù bị đánh gãy chân cũng phải ở bên nhau sống nửa đời sau, nghĩ kỹ rồi thì không có gì có thể ngăn cản các ngươi nữa.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]