Trong tiểu thuyết gốc, vì Thái tử có sự giúp đỡ từ bàn tay vàng của Giang Cẩm Nguyệt nên con đường đăng cơ cực kỳ suôn sẻ. Những người bọn họ muốn tiêu diệt cũng chết một cách thuận lợi, hoàn toàn không nhắc đến thứ như sự thù hận to lớn của Hoàng hậu với nhà họ Vệ. Bây giờ, vì có sự xuất hiện của Giang Lâm nên Hoàng hậu và Thái tử không được thuận lợi về mọi chuyện, trọng tâm hoàn toàn đặt vào nhà họ Vệ, bọn họ cứ luôn muốn diệt trừ người nhà họ Vệ. Nhưng sự thù hận này phải có lý do, Giang Lâm không có đầu mối về chuyện này, cậu trợn tròn mắt, nhìn Vệ Vân Chiêu không chớp mắt. Vệ Vân Chiêu tự đẩy xe lăn ra ngoài: “Chúng ta đến nha môn trước rồi khi nào về ta sẽ nói cho ngươi biết.” Nha dịch đến thông báo, nói Vệ lão phu nhân chết vì nghẹn. Vì bà ta ăn cơm quá nhanh không chú ý đến mẩu xương trong cơm, mẩu xương kẹt ở cổ họng, cứ thế tắt thở chết tươi. Những người bị nhốt trong nhà lao như Vệ lão phu nhân đều ăn cơm thừa canh cặn hoặc là nước rửa chén từ chỗ khác, trong cơm có lẫn lộn mẩu xương là chuyện bình thường. Khi bọn họ ăn cơm, cai ngục cũng không quan sát kĩ, không nhận ra Vệ lão phu nhân gặp chuyện, cho đến khi phát hiện thì thi thể của Vệ lão phu nhân đã lạnh rồi. Sau khi người khám nghiệm tử thi hoàn thành công việc, cho ra kết luận là bị xương làm cho nghẹn chết. Nghe cũng rất hợp lý, nhưng cái chết này xảy ra quá trùng hợp, trước đó bị nhốt trong nhà lao lâu như thế mà vẫn không sao, thánh chỉ tứ hôn vừa ban xuống được hai ngày là người đã nghẹn chết. Vệ Vân Chiêu nhất quyết chờ sau khi về rồi nói cho Giang Lâm sau, Giang Lâm thì rất tò mò, cậu đành phải nhịn xuống, kiên nhẫn đến nha môn với hắn trước. Khi bọn họ đến nơi, Doãn Kỵ đang ở đó, ông ấy nhìn chằm chằm thi thể của Vệ lão phu nhân như đang nhìn gì đó. Vệ Vân Chiêu hỏi ông ấy: “Doãn đại nhân, có gì không ổn sao?” Doãn Kỵ lắc đầu, rời khỏi phòng chứa xác: “Không có gì không ổn, nhưng ta cảm thấy hơi trùng hợp.” Doãn Kỵ phá án nhiều năm, ông ấy chưa từng tin vào trùng hợp, chỉ cần là vụ án trùng hợp thì đa phần là có người cố ý ra tay. Ông ấy hỏi hai người Vệ Vân Chiêu: “Có cần tra xét kỹ càng án mạng này không?” Trông Doãn Kỵ hơi tiều tụy, trong mắt đầy tơ máu, bọng mắt xệ xuống đen thui, rõ ràng là dấu hiệu không ngủ ngon hoặc là không ngủ được, cũng chứng minh rằng thánh chỉ tứ hôn có ảnh hưởng rất lớn với ông ấy. Giang Lâm bước lên hai bước, hạ giọng: “Doãn đại nhân, chẳng phải chúng ta đều biết là người nào ra tay rồi sao?” Tất nhiên, người thông minh như Doãn Kỵ có thể đoán được ý đồ của Trường Đức đế khi ban hai thánh chỉ tứ hôn một lúc, ông ấy đoán được điều đó, dĩ nhiên cũng biết là ai muốn giết Vệ lão phu nhân. “Vậy hai người định cứ thế mà vạch trần sao?” Doãn Kỵ chần chừ nhìn Giang Lâm. “Không.” Giang Lâm lắc đầu: “Vì là như thế nên càng phải điều tra vụ án này, cho dù là làm cho bọn họ mất đi hai phụ tá đắc lực cũng được, ngài thấy sao hả Doãn đại nhân?” Trên mặt Doãn Kỵ có ý cười: “Hai người yên tâm đi, Thịnh kinh phủ doãn ta đây sẽ không để trong nhà lao của phủ nhà này có người vô tội chết oan.” Hai người Vệ Vân Chiêu không đưa thi thể của Vệ lão phu nhân về mà để lại phủ nha để người khám nghiệm tử thi xem xét lần nữa, điều tra rõ ràng nguyên nhân cái chết của bà ta. Những chỗ như phủ nha thì không có bí mật gì có thể giấu, không bao lâu sau là tin tức được truyền ra ngoài ngay. Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu không giúp gì được trong việc điều tra, bọn họ bèn đi về trước. Vừa đến nhà là Giang Lâm lập tức quấn quít lấy Vệ Vân Chiêu, bảo hắn phải kể về ân oán của Hoàng hậu và nhà họ Vệ. Cậu thật sự rất tò mò, khó chịu ngứa ngáy tâm can. “Được.” Vệ Vân Chiêu đáp, trong mắt có vẻ đau lòng: “Đó là chuyện cũ từ rất lâu trước đây, khi ở biên quan, phụ thân nói cho ta biết.” Chuyện cũ hơi dài, Vệ Vân Chiêu nói chuyện vừa nhỏ vừa chậm rãi. Phụ thân hắn nói cho hắn biết, vốn dĩ hắn còn có một người cô cô không cùng chi trong gia tộc, tên là Vệ Huyên, lớn hơn phụ thân hắn hai, ba tuổi. Từ nhỏ Vệ Huyên đã thích tập võ, không hề giống những tiểu thư khuê các mà giống mấy tên nhóc ngang tàng hơn. Không chỉ thường xuyên mặc đồ nam chạy ra chạy vào quân doanh mà Vệ Huyên còn thường xuyên triệu tập một đám con cháu nhà quan chạy lung tung đầy đường, nói là phải làm người hành hiệp trượng nghĩa. Có một lần, đúng là bà ấy gặp chuyện thật, mấy tên què to gan lớn mật, dám bắt cóc trẻ con trên đường. Người bị cướp đi chính là cữu cữu ruột của Thái tử, Tào đại nhân Tào Thanh Hoành. Tào đại nhân của năm đó trông trắng trẻo non nớt, là tiểu công tử được nhà giàu nuôi dưỡng từ nhỏ, vừa nhìn là biết bán được giá tốt nên không may bị mấy tên què kia theo dõi. Vệ Huyên cũng to gan lớn mật, dám chạy theo sau lưng mấy tên què đến tận tiểu viện mà bọn họ giấu người, sau khi thăm dò địa hình xong bèn chuồn ra chạy về báo quan, báo tin cho người nhà họ Tào. Thế nên mấy tên người què kia đến chết cũng không biết bọn họ chết trong tay một cô bé. Vệ Huyên trở thành ân nhân của nhà họ Tào, ân cứu mạng thì luôn lấy thân báo đáp, vì thế hai nhà Tào – Vệ cũng đã hứa hôn với nhau. Vì mối hôn sự này nên hai nhà rất thân thiết, quan hệ hòa hợp. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, Vệ Huyên chết. Nguyên nhân là bà ấy cùng ra khỏi thành, đi dâng hương với hai cô gái nhà họ Tào, giữa đường gặp phải cướp. Vì bảo vệ hai cô gái nhà họ Tào, trong quá trình dây dưa đánh nhau với bọn cướp, Vệ Huyên bị thương nặng, té xuống vực chết dưới đó. Năm đó, Vệ Huyên mới mười sáu tuổi, sắp thành hôn với Tào Thanh Hoành. Vì chuyện này nên nhà họ Tào thấy áy náy, đề nghị không cắt đứt quan hệ thông gia, kéo hôn sự lên con gái nhà họ Tào, để thứ nữ Tào Tĩnh Nhi của nhà họ Tào đính hôn với Vệ Túc, hai bên vẫn kết thân như trước. Chuyện này khiến mối hôn sự thứ hai xuất hiện, hai cô con gái của nhà họ Tào – một người lớn bằng Vệ Huyên, một người nhỏ hơn Vệ Huyên một tuổi, đúng ngay tuổi có mối tình đầu, đều có thiện cảm với người văn võ song toàn như Vệ Túc. Tào Lan Nhi ỷ vào bản thân là con gái lớn của nhà họ Tào nên cưỡng ép đổi người được đính hôn thành mình, nhưng chỉ vừa mới bàn mối hôn sự này thì trong cung đã có tin truyền đến, nói tiên Hoàng hậu muốn con gái nhà họ Tào làm Thái tử phi. Tào Lan Nhi muốn đính hôn với Vệ Túc, dĩ nhiên người được chọn làm Thái tử phi là Tào Tĩnh Nhi. Nhưng Tào Lan Nhi không muốn, từ nhỏ bà ta đã luôn hiếu thắng tranh giành, nhất định phải trên cơ Tào Tĩnh Nhi và Vệ Huyên, cho nên Tào Lan Nhi bèn đánh ngất Tào Tĩnh Nhi trong ngày thành thân, tự mình lên kiệu hoa vào cung làm Thái tử phi. Cũng may thánh chỉ không chỉ định là con gái nào của nhà họ Tào nên không bị xem là tội khi quân, nhưng trong lúc Tào Lan Nhi đính hôn với Vệ Túc, lại đi gả cho người khác vẫn là gièm pha. Nhà họ Tào sợ bị liên lụy, đành phải cưỡng chế đè chuyện này xuống. Nhà họ Tào lại thiếu nhà họ Vệ một lần nữa, cũng có ý làm như lúc trước, để Tào Tĩnh Nhi gả cho Vệ Túc. Nhưng lần này nhà họ Vệ không đồng ý, Vệ lão phu nhân lấy cái chết uy hiếp không cho phép Vệ Túc cưới con gái nhà họ Tào. Mặc dù hôn sự bị bỏ đi nhưng chuyện vẫn chưa chấm dứt, Tào Lan Nhi có thân phận là Thái tử phi nhưng bà ta vẫn có cảm giác thích Vệ Túc nên yêu cầu Vệ Túc âm thầm qua lại với mình, cũng không cho Vệ Túc rước thê. Chuyện này không chỉ hoang đường mà còn là sỉ nhục Vệ Túc, tất nhiên là Vệ Túc không chịu. Không chỉ từ chối lời đề nghị của Tào Lan Nhi mà Vệ Túc còn hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với bà ta, vả lại không qua bao lâu, Vệ Túc đã đính hôn với con gái nhà họ Đổng – cũng chính là Vệ phu nhân bây giờ, hai nhà Tào – Vệ dần dần bất hòa, không qua lại với nhau nữa. Vệ Túc không nghe theo sự sắp xếp, cầu mà không được này trở thành cái gai trong lòng Tào Lan Nhi. Hơn nữa sau này Vệ Túc lập công lao lớn được lão hoàng đế Đại Việt khen thưởng, càng khiến Tào Lan Nhi cảm thấy ngứa mắt và không cam lòng. Cho đến khi Thái tử năm đó – cũng là Trường Đức đế đăng cơ, Tào Lan Nhi sinh được Hoàng tử, bà ta lại tìm đến Vệ Túc, bảo Vệ Túc mời nội tổ phụ là Thượng thư của Vệ Vân Chiêu lập con trai mình làm Thái tử. Nhưng Vệ Túc từ chối bà ta, sau đó vị trí Thái tử còn suýt vào tay Nhị hoàng tử, nên Tào Lan Nhi bắt đầu hận Vệ Túc. Cũng may là Vệ Túc ở bên ngoài nhiều năm, chiến công của nhà họ Vệ lại hiển hách nên bà ta không dám làm gì. Cho đến khi tuổi tác Thái tử dần lớn, các Hoàng tử bắt đầu mượn sức thế lực đang bồi dưỡng mình, Tào Lan Nhi lại tìm đến Vệ Túc, bảo Vệ Túc phải ủng hộ Thái tử: “Đó là trước lần cuối cùng phụ thân ta lãnh binh xuất chinh, bà ta uy hiếp phụ thân ta, nói nếu phụ thân không đáp ứng thì bà ta sẽ hủy diệt nhà họ Vệ hoàn toàn.” Giọng Vệ Vân Chiêu càng trầm thấp: “Có lẽ phụ thân đã đoán được có gì đó không đúng, ông nói hết chuyện cũ năm xưa cho ta nghe. Không qua bao lâu, khi phụ thân và Tô tướng quân lãnh binh lùi về đã gặp mai phục, tất cả mọi người đều bị giết.” Giang Lâm sờ sờ ngực Vệ Vân Chiêu hai cái để an ủi nỗi đau lòng của hắn: “Ta không nghĩ là giữa phụ thân ngươi và Hoàng hậu lại có chuyện cũ như vậy.” Chuyện này không khác gì tình tiết kinh điển trong phim truyền hình nữ chính, điều duy nhất không giống là những nữ chính khác đều bị ép lập gia đình một cách bất đắc dĩ, nam chính lốp xe cam tâm tình nguyện bảo vệ nữ chính. Còn bà ta thì ngược lại, bà ta tích cực chủ động làm Thái tử phi, sau đó cưỡng ép yêu cầu nam chính làm lốp xe cho mình, nhưng nam chính không muốn, lại còn nhanh chóng rước thê sinh con sống hạnh phúc với người khác. Kết cục đều giống nhau ở chỗ bất kể là nam chính lốp xe có cam lòng hay không thì vẫn chết, chết rồi còn không thoát khỏi việc có liên quan với nữ chính. “Người ngoài chỉ biết cô cô của ta và Tào đại nhân đã từng đính hôn, nhưng cô cô qua đời nhiều năm rồi, thời thế thay đổi, hẳn là nhiều người đã quên chuyện này. Ta cũng không nghe người ngoài nhắc đến. Năm đó chuyện hôn sự của phụ thân và Tào Lan Nhi là hai nhà chỉ mới trao đổi với nhau, chưa chính thức định ra nên người ngoài không biết, ngay cả con gái nhỏ Tào Tĩnh Nhi của nhà họ Tào cũng vì chuyện này mà rời xa kinh thành.” Từ chuyện Tào Lan Nhi vẫn luôn muốn hơn muội muội mình là đủ thấy quan hệ giữa hai tỷ muội bọn họ không hài hòa gì cho cam, Tào Tĩnh Nhi bị cướp hôn sự hai lần, đã thế Tào Lan Nhi cướp rồi còn không cần, Tào Tĩnh Nhi muốn gả đi thì Vệ Túc lại không chịu cưới con gái nhà họ Tào nữa vì tổn thương bởi những gì Tào Lan Nhi làm. Vì thế trong lòng Tào Tĩnh Nhi hận thù Tào Lan Nhi lẫn người nhà họ Tào. Tào Tĩnh Nhi đi đến xứ khác nhiều năm như thế rồi mà chưa từng đặt chân về kinh thành lần nào, thậm chí còn khiến nhiều người cho rằng nhà họ Tào chỉ có một người con gái là Hoàng hậu. Đúng là nữ chính mạnh mẽ Tào Lan Nhi vừa độc ác vừa tàn nhẫn, rắn rết cũng không bằng bà ta. Từ nhỏ bà ta đã không phải thứ gì tốt, tâm địa xấu xa, thảo nào có thể làm ra được thứ ghê tởm như huyết cốt trùng. “Bà ta thật sự coi mình là một mặt hàng, muốn tất cả mọi người đều phải thích bà ta. Chủ động leo lên giường cẩu Hoàng đế rồi mà còn muốn phụ thân ngươi chờ mình, bà ta mơ mộng hão huyền cái gì vậy, người đàn bà đê tiện, rác rưởi này, ta tức chết mất!” Giang Lâm càng nói càng cáu kỉnh, cậu chỉ muốn chém Hoàng hậu thành tám mảnh cho chó ăn ngay bây giờ, không đúng, chó làm sai gì mà phải ăn thịt của loại người thối nát đó chứ. “A a a!” Giang Lâm ngửa mặt lên trời kêu to: “Không được, đợi đến lúc đó ta phải sử dụng huyết cốt trùng gì đó mà bà ta nuôi gặm nhấm bà ta sạch sẽ, người phụ nữ như bà ta chết cũng không xứng được vào quan tài chôn cất!” Phản ứng của Vệ Vân Chiêu khi nghe phụ thân mình nói chuyện này lúc trước cũng không tốt hơn Giang Lâm là bao, vốn dĩ chính bản thân bà ta sai trước, bà ta thiếu nhà họ Vệ một mạng sống mà còn mơ mộng hão huyền muốn khống chế phụ thân hắn, để cả nhà họ Vệ bán mạng cho bà ta và Thái tử, nếu bọn họ không theo thì diệt trừ. Người vừa trơ tráo vừa độc ác như vậy, cả cuộc đời này hắn không gặp mấy người. Trùng hợp thay, Tào Lan Nhi và Trường Đức đế đều là người như vậy, không hổ là một đôi. Vệ Vân Chiêu ôm chặt Giang Lâm lại: “Ta sẽ từ từ tính sổ với bà ta về những món nợ này, cũng sẽ bắt bà ta phải trả lại tất cả những gì bà ta thiếu của nhà họ Vệ một cách triệt để.” Hắn cũng không biết rõ cái chết của phụ thân mình là do một mình Tào Lan Nhi gây ra hay là còn có sự tham dự của những người khác, nhưng hắn dám khẳng định chắc chắn cái chết của phụ thân mình có liên quan đến bà ta. Thù giết cha, dĩ nhiên là nợ máu phải trả bằng máu! Giang Lâm hít sâu vài cái mới từ từ bình tĩnh trở lại: “Tên cẩu Hoàng đế kia không biết chuyện này đúng không, vừa hay Doãn Kỵ đang điều tra cái chết của Chu thị, chúng ta nói chuyện này cho ông ấy biết, để ông ấy để lộ cho Hoàng đế vài tin. Với lòng dạ hẹp hòi của cẩu Hoàng đế kia, chắc chắn là ông ta sẽ không nhịn được chuyện Hoàng hậu đánh ngất muội muội leo lên kiệu hoa trong lúc bàn việc đính hôn với người khác.” “À phải rồi, bà ta hận ngươi thì ta hiểu được, dù gì ngươi cũng là con của phụ thân ngươi, vả lại ngươi cũng không nghe lời bà ta giống hệt phụ thân mình, hận ngươi là chuyện bình thường. Nhưng tại sao bà ta lại phải giết Chu thị?” Muốn giết cả nhà người ta cũng đâu cần giết một người không quan trọng, bứt dây động rừng chứ? Vệ Vân Chiêu: “Vì năm đó bà ta muốn gả con gái nhà họ Chu cho phụ thân ta, không đồng ý việc Tào Lan Nhi đính hôn với phụ thân nên bị người ta mang thù.” Trong mắt Tào Lan Nhi, nhà họ Chu không bằng cái rắm, Chu thị lại muốn gả cháu gái trong nhà mẹ đẻ của mình cho Vệ Túc làm Tào Lan Nhi không hài lòng, không bị thù mới là lạ! Giang Lâm nói: “Đại khái đây là một chuyện đúng nhất mà đời Chu thị làm được.” Không cho Tào Lan Nhi gả vào nhà họ Vệ. Vệ Vân Chiêu gật đầu đồng ý: “Ta cũng nghĩ thế.” Sau khi hết tức giận, Giang Lâm lại phân tích quan hệ giữa nhà họ Tào và nhà họ Vệ: “Hôm nay nếu ngươi không nói những thứ này cho ta, ta thật sự không biết hai nhà các ngươi còn có ngọn nguồn như thế, thảo nào ta thấy Tào đại nhân bảo vệ ngươi mấy phần.” “Phụ thân nói năm đó tình cảm của ông ấy với cô cô rất tốt, mấy năm sau khi cô cô qua đời, ông ấy mới rước thê. Nhưng ta cũng không muốn qua lại với nhà họ Tào cho lắm, dẫu sao thì Tào Lan Nhi cũng là người nhà họ Tào, do nhà họ Tào nuôi dưỡng.” Vệ Vân Chiêu không biết rõ là tất cả những người nhà họ Tào đều giống nhau hay chỉ có một người lạc loài như Tào Lan Nhi, hắn cũng chẳng muốn hiểu. “Ừ.” Giang Lâm gật đầu, dựa đầu vào vai Vệ Vân Chiêu: “Không để ý thì thôi, dù sao thì từ lần trước Tào Tuấn Tài của nhà họ Tào đến gây sự với ta vì Giang Cẩm Nguyệt là đủ nhìn ra phỏng chừng đời tiếp theo của nhà họ Tào không hề có triển vọng gì rồi.” Vệ Vân Chiêu giơ tay sờ sờ mặt Giang Lâm: “Bây giờ ngươi biết sự thật rồi, không khó chịu chứ?” Giang Lâm lật người ngồi thẳng lên đùi Vệ Vân Chiêu, ôm lấy hắn: “Khó chịu, nhưng không giống với khó chịu khi tò mò, ta cảm thấy phụ thân ngươi vô cùng thê thảm, cực kỳ vô tội.” Vệ Vân Chiêu hôn nhẹ cậu: “Ngươi cũng nên gọi là phụ thân đi, đợi đến khi giải quyết hết mọi chuyện, ta dẫn ngươi đến biên quan, chúng ta đi tế bái ông ấy.” Vệ Túc được Vệ Vân Chiêu chôn ở biên quan, hắn biết rõ trong lòng phụ thân mình thích biên quan giản dị hơn là kinh thành nhiều. “Được, chúng ta cùng đi.” Chuyện chạy đi báo chuyện này cho Doãn Kỵ là do Tuân Thất làm, đây là một tin tốt với ông ấy, ông ấy bèn sai cấp dưới bắt đầu điều tra. Khi Hoàng hậu nhận được tin Doãn Kỵ muốn điều tra rõ nguyên nhân cái chết của Vệ lão phu nhân, bà ta không vui chút nào, nhưng bà ta biết rõ chuyện Thái tử phi này là do bà ta hãm hại nhà họ Doãn, cho nên bà ta không tiện tìm thẳng mặt Doãn Kỵ để nói gì, bà ta chỉ đành sai những người khác ám chỉ Doãn Kỵ đừng nhiều chuyện. Không ngờ chẳng những Doãn Kỵ không có ý dừng lại, mà còn điều tra đến chuyện cũ, Hoàng hậu lập tức sốt ruột, bà ta cảm thấy Doãn Kỵ không biết điều gì cả. “Đi gọi Doãn Phỉ Phỉ vào cung, nói là bổn cung muốn gặp cô ta.” Doãn Phỉ Phỉ đã gần như là Thái tử phi, thân mẫu Thái tử như Hoàng hậu muốn gặp cô ta cũng không cần tìm lý do gì cả. Ngoại trừ Doãn Kỵ, những người khác trong nhà họ Doãn đều khá hài lòng và chờ mong với chuyện Doãn Phỉ Phỉ có thể gả vào hoàng gia. Hoàng hậu vừa sai người truyền lời, mẫu thân của Doãn Phỉ Phỉ lập tức kéo cô ta sửa soạn chải chuốt xong mới để cô ta đi. Doãn Phỉ Phỉ vừa leo lên xe ngựa là lạnh mặt, nha hoàn nhìn mà lo lắng: “Tiểu thư, người đừng như thế, không phải lão gia đã nói là sẽ tìm cách giải trừ hôn ước sao?” Doãn Phỉ Phỉ lắc đầu, khó chịu nói: “Hôn sự được Hoàng thượng ban cho, đã hạ cả thánh chỉ rồi, trừ phi Thái tử chết chứ nếu không thì không dễ giải trừ như vậy đâu.” Thái tử chết rồi mà Hoàng hậu còn sống thì cũng sẽ cưỡng ép để cô ấy đến đó, thậm chí còn có thể bắt cô chôn theo, cô ấy không cảm thấy chuyện bước vào hoàng gia có gì tốt, càng không cảm thấy Thái tử và Hoàng hậu là người hiền lành gì. “Tiểu thư, vẫn còn nửa năm nữa mới đến thời hạn kết hôn mà, nhất định lão gia sẽ có cách. Vả lại nếu người cảm thấy những ngày tháng sau này không sống tốt được, sao không nhân lúc bây giờ còn dễ chịu được thì sống vui một chút, nếu không sau này nhớ lại những ngày tháng trước kia thì cũng chỉ thấy buồn thôi, thế thì thảm quá.” Doãn Phỉ Phỉ bị nha hoàn nói mà tức cười, bèn giơ tay chọc vào trán nha hoàn: “Ngươi thông minh nhất rồi, nhưng ngươi nói đúng đấy, ta phải nhân lúc bây giờ chưa bị gả đi, vui vẻ cho thỏa thuê.” Doãn Phỉ Phỉ cười, nha hoàn mới an tâm: “Phải rồi tiểu thư, người biết tại sao bỗng dưng Hoàng hậu nương nương lại gọi người vào cung không?” Doãn Phỉ Phỉ có thể đoán được sơ sơ là có liên quan đến phụ thân mình, cô ta nói: “Bất kể là vì lý do gì, ta cũng chỉ là một đứa con gái chờ gả đi, những chuyện còn lại ta không rõ ràng.” Chờ sau khi vào cung gặp Hoàng hậu, đầu tiên là Hoàng hậu hỏi han Doãn Phỉ Phỉ đang làm gì, học gì trong thời gian gần đây một cách thân thiết, còn tỏ vẻ rất thích cô ấy, hy vọng cô có thể thành thân với Thái tử sớm chút, làm con dâu của bà ta. Doãn Phỉ Phỉ ứng phó bằng cái vẻ ngại ngùng, chờ Hoàng hậu khách sáo xong, bèn nói đến việc chính, hỏi cô ta có biết phụ thân mình đang làm gì không. Doãn Phỉ Phỉ hoang mang lắc đầu: “Phụ thân vẫn luôn không cho người trong nhà hỏi đến chuyện chung của triều đình.” Trong mắt Hoàng hậu hiện vẻ bất mãn: “Không biết cũng không sao, sau khi về ngươi chuyển lời cho phụ thân ngươi giúp bổn cung là được. Ngươi nói cho ông ta biết, con gái ông ta gần như là Thái tử phi rồi, bảo ông ta hãy biết rõ vị trí của mình, chuyện sau hôm nay không phải đều cần có sự thật, nếu tổn thương người một nhà thì không tốt lắm.” Doãn Phỉ Phỉ nhìn Hoàng hậu với vẻ sợ hãi: “Nương nương, thần nữ không hiểu câu này có ý gì.” Hoàng hậu mất kiên nhẫn mà xua tay: “Ngươi không cần hiểu, chỉ cần về chuyển lời cho phụ thân ngươi giống vậy là được, được rồi, bổn cung mệt rồi, ngươi lui xuống đi.” Tác phong của bà ta vẫn như thế, sử dụng xong là thái độ khác hẳn lúc trước ngay. “Vâng, thần nữ cáo lui.” Doãn Phỉ Phỉ cung kính hành lễ, rời khỏi Trường Ninh cung. Cô đi rất nhanh, nha hoàn cũng vội vàng bước theo sau, hai người như thể bị chó rượt sau mông. Mãi cho đến khi ra khỏi hoàng cung, lên xe ngựa rồi, hai người mới thở phào nhẹ nhõm thật mạnh. Nha hoàn cảm thấy Hoàng hậu thật là đáng sợ, còn Doãn Phỉ Phỉ thì lo sợ Hoàng hậu sẽ làm gì đó với phụ thân mình. Cô ta suy nghĩ một lát rồi bình tĩnh nói với nha hoàn: “Chúng ta thay quần áo đi, ngươi mặc quần áo của ta, đi xe ngựa về phủ. Ta sẽ xuống xe ngựa nửa đường để làm chút chuyện, tối muộn một chút là ta về.” Nha hoàn không hiểu cô muốn làm gì: “Tiểu thư, hay là nô tì đi cùng với người nhé, một mình người đi không an toàn đâu!” Doãn Phỉ Phỉ bắt đầu cởi quần áo: “Không sao cả, ta rất rành đường.” Hai người thay đổi quần áo cho nhau rất nhanh, đến đoạn đường náo nhiệt nhất trên con đường lớn, Doãn Phỉ Phỉ bèn xuống xe ngựa rồi mua chút đồ ăn ở sạp hàng nhỏ ven đường, ôm đồ ăn từ từ đi về phía trước. Mục đích của cô ta là nhà họ Vệ, bây giờ nhà họ Vệ và nhà họ Doãn đang ngồi cùng một chiếc thuyền, cô ta định báo tin cho nhà họ Vệ trước, bất kể là Hoàng hậu muốn ra tay với nhà họ Doãn hay là muốn chặt đứt manh mối này, đều không có lợi cho bọn họ. Người gác cổng thấy Doãn Phỉ Phỉ mặc quần áo nha hoàn đến, rất nhạy bén, chạy vào báo cho quản gia, dẫn Doãn Phỉ Phỉ đến Chiêu Vân Uyển. Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu đang đọc thư, bức thư này là do Đại hoàng tử sai người chạy từ biên quan đến gửi cho bọn họ. Trên thư viết hắn không muốn giành ngôi vị hoàng đế, cũng không phải do hắn cầu xin hôn sự, hắn sẽ cố gắng hết sức bám trụ để không trở về kinh thành, bảo nhà họ Vệ không cần lo lắng về hôn sự, chờ hai năm nữa Vệ Vân Gia đủ tuổi, hắn sẽ quay về kinh thành để giải trừ hôn ước. Đại hoàng tử là võ tướng, hắn biết việc đóng quân ở biên quan hằng năm đánh giặc khó khăn đến mức nào, cho nên hắn vô cùng tôn sùng và bái phục nhà họ Vệ có nhiều đời là võ tướng, từ bức thư hắn viết là có thể nhận ra ngay. So với việc kết thông gia, hắn thà rằng viết thêm vài bức thư thảo luận chiến thuật đánh giặc với Vệ Vân Chiêu còn hơn. Giang Lâm đọc thư xong, cậu tấm tắc cảm thán người này quá ngây thơ, hắn nghĩ mình nói bản thân không muốn giành thì Thái tử sẽ tha cho hắn sao, suy nghĩ tốt đẹp quá rồi. Có thân mẫu như Hoàng hậu, làm sao Thái tử có thể giữ một mối uy hiếp có công cao lại còn có quyền cầm quân trong tay chứ? “Đại thiếu gia, Thiếu phu nhân, Doãn tiểu thư đến rồi.” Đột nhiên giọng của Bạch Cập vang lên ngoài cửa. Giang Lâm đi mở cửa, thấy Doãn Phỉ Phỉ mặc quần áo nha hoàn, cậu vội vàng mời cô vào: “Xảy ra chuyện gì vậy?” Doãn Phỉ Phỉ nói: “Hôm nay Hoàng hậu gọi ta vào cung.” Doãn Phỉ Phỉ kể mục đích Hoàng hậu gọi cô vào cung và chuyện bà ta nhờ cô chuyển lời với phụ thân mình cho hai người Giang Lâm nghe. “Ta sợ là bà ta sẽ làm gì đó với phụ thân ta.” Doãn Phỉ Phỉ vẫn luôn giữ bình tĩnh suốt dọc đường, giờ phút này cô ta trông thấy hai người Giang Lâm, mới lộ vẻ sốt ruột ra mặt. Giang Lâm rót cho cô ta một cốc nước: “Ngươi đừng sốt ruột, bà ta sẽ không làm gì phụ thân ngươi đâu. Thái tử muốn kết hôn với ngươi, vì phụ thân ngươi đang được Hoàng thượng quan tâm, nếu Doãn đại nhân gặp chuyện không may gì, bọn họ mới là người thiệt thòi nhất.” “Cho dù muốn ra tay, bà ta cũng phải ra tay với người khác trong nhà họ Doãn để cảnh cáo phụ thân ngươi.” Nhưng đây cũng không phải tin tốt lành gì. “Vậy phải làm thế nào mới được?” Bọn họ không rõ Hoàng hậu muốn làm gì, cũng không thể đề phòng. Giang Lâm chắp tay sau mông, đi mấy bước trong phòng rồi mỉm cười: “Bà ta càng sợ cái gì thì chúng ta càng xé chuyện bà ta sợ ra to, làm cho mọi người đều biết. Bà ta có thể chặn miệng một, hai người, nhưng không thể chặn miệng cả thiên hạ.” Giang Lâm xoay xoay cổ tay, gần đây cậu luôn bận, đã lâu rồi không viết thoại bản, vừa hay bên phía rạp hát cũng không có vở diễn mới nào xuất hiện, bạc cậu kiếm được đã ít đi. Giang Lâm bảo Doãn Phỉ Phỉ về trước, chuyển lời Hoàng hậu nói cho phụ thân cô nghe một cách kĩ càng, cái gì nên tra xét thì cứ tiếp tục tra xét rồi chờ tin ở phía cậu. Doãn Phỉ Phỉ cảm ơn xong bèn đưa cho Giang Lâm đồ ăn mà cô vừa mua, rồi vội vàng quay về nhà. Giang Lâm ngồi xuống, bắt đầu ăn đồ ăn mà Doãn Phỉ Phỉ mua, đồng thời cậu bàn bạc với Vệ Vân Chiêu: “Ngươi nói xem, nếu chúng ta tìm Lục hoàng tử nhờ hắn giúp đỡ thì sao?” “Tô Kiều là cô nương nhà chúng ta, hắn muốn cuỗm người ta đi thì kiểu gì cũng phải biếu quà cho hai người làm huynh trưởng như chúng ta chứ?” Vệ Vân Chiêu: “E là Lục hoàng tử không muốn làm quen với chúng ta lắm đâu.” Giang Lâm nói: “Không sao cả, chúng ta chủ động chút là được, hắn không muốn nhận cũng phải nhận.” Giang Lâm nhét hết bánh ngọt vào miệng, đứng dậy đẩy Vệ Vân Chiêu ra ngoài: “Đi tìm Tô Kiều muội muội nhờ nàng ta thổi gió bên tai Lục hoàng tử.” “Được rồi, cứ làm theo lời ngươi nói.” Vệ Vân Chiêu cực kỳ dung túng cậu. Hai người đi xe ngựa đến bên ngoài viện nhỏ nơi Tô Kiều đang sống, bọn họ chưa xuống xe ngựa là đã nhận ra được có gì đó không ổn. Giang Lâm hít mũi vài cái: “Sao ta ngửi được mùi máu tươi vậy?” Vẻ mặt của Vệ Vân Chiêu thay đổi: “Có thể Tô Kiều gặp nguy hiểm rồi, phu nhân đừng lo cho ta, mau vào xem đi!” Giang Lâm cũng chẳng do dự, cậu nhảy xuống khỏi xe ngựa, đẩy cửa lao vào, vừa bước vào cửa đã bị cảnh tượng trước mắt dọa giật mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]