Chương trước
Chương sau
Theo như lời đồn đãi trước đó, chỉ cần yêu nữ Giang Cẩm Nguyệt này chết thì Trường Đức đế sẽ có thể tỉnh lại. Nhưng hiện tại Giang Cẩm Nguyệt đã bị một trận hỏa hoạn đốt thành tro bụi, nhưng Trường Đức đế lại hoàn toàn không thấy một chút chuyển biến tốt đẹp nào, vẫn chỉ treo một hơi tàn.
Mà kỳ quái nhất cũng là điểm này, Trường Đức đế vẫn luôn treo một hơi như vậy, không thấy chuyển biến tốt đẹp, cũng không tắt thở, khiến người khác vừa tức lại vừa sốt ruột.
Nhị hoàng tử liên tiếp muốn tiến vào tẩm cung của Trường Đức đế gặp người nhưng đều bị ngăn cản, không chỉ có hắn mà tất cả các hoàng tử khác cũng đều không được cho vào, đây chính là kết quả đạt thành từ buổi thương nghị của các đại thần trong triều, bởi vì bọn họ sợ nếu để những hoàng tử này tiến vào thì Trường Đức đế rất có khả năng sẽ mất mạng, đó cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Tình huống ngược lại liền trở nên giằng co, chỉ là có người lại không muốn để sự giằng co này tiếp diễn.
Buổi đêm, thành Thịnh Kinh bất ngờ bị từng tiếng tông cửa đánh vỡ sự yên tĩnh, chỗ đóng quân thủ thành ở cửa thành nổi lên tiếng kèn báo địch tập kích, ánh lửa lập lòe.
Chỉ cách một cánh cửa, bên ngoài cửa thành phát ra một loạt những tiếng hò hét, khí thế như hồng thủy vào bờ, thế tới rào rạt, công thành bằng một tốc độ cực nhanh, sau đó mở cửa thành hướng thẳng về phía hoàng cung.
Người đã nói là biết rồi, cũng nói là sẽ bố trí lại phòng ngự trong cung là Hoàng hậu cũng biết được việc này sau khi bị đánh thức từ trong lúc ngủ mơ, vẻ mặt mang theo vài phần không dám tin, “Sao hắn dám!”
Trong suy nghĩ của Hoàng hậu, miễn là Trường Đức đế vẫn còn một hơi thì Nhị hoàng tử sẽ không dám tạo phản, nhưng không ngờ hắn lại liều mạng như vậy, trực tiếp xông thẳng vào cung.
Hoàng hậu để Thu Tịch hầu hạ mặc quần áo, đồng thời phân phó người, “Mau, cho người đến Cẩm Tú cung bắt tiện nhân Tô quý phi kia đến đây!”
Hoàng hậu trước tiên đã cho người giám sát Cẩm Tú cung, đề phòng Tô quý phi chạy trốn, tối hôm qua lúc trước khi đi ngủ còn xác nhận người vẫn còn ở tẩm cung, bắt được Tô quý phi liền có thể dùng nàng ta để uy hiếp Nhị hoàng tử.
Tiếp theo Hoàng hậu lại cho người đi tìm thống lĩnh Cấm Vệ Quân, để hắn suất lĩnh Cấm Vệ Quân nghênh địch; sai người ra ngoài thông tri cho các đại thần, làm bọn họ cho binh lính trong phủ đến chống đỡ quân binh của Nhị hoàng tử.
“Vẫn còn Thái tử, mau đi mời Thái tử đến Trường Ninh cung, lão nhị vào được hoàng cung khẳng định sẽ nhắm đến Thái tử, mau mau đi mời Thái tử.”
Hoàng hậu bị Nhị hoàng tử đánh cho trở tay không kịp, mặc dù đã bố trí từ trước, nhưng nàng ta vẫn không khỏi trở nên hoảng loạn.
Hoàng hậu tận lực duy trì vẻ trấn định, cho đến khi người được phái đến Cấm Tú cung trở về nói, “Nương nương, không… không thấy Tô quý phi.”
“Cái gì, không thấy?” Vẻ trấn định lập tức bị đập nát, “Phế vật, không phải tối hôm qua nói là người vẫn còn ở trong cung sao, như thế nào bây giờ lại không thấy tăm hơi, bổn cung dưỡng các ngươi thì có ích lợi gì!”
Hoàng hậu mắng xong, tức giận chỉ ra cửa, “Còn thất thần làm gì, không mau đi tìm người, nếu như không tìm được tiện nhân kia, bổn cung liền lấy mạng chó của các ngươi!”
Một đám cung nhân liền vội vàng lui ra ngoài, chạy khắp trong cung tìm người.
Tiếng hò hét ở bên ngoài dường như cũng ngày một gần hơn, Hoàng hậu đứng ở cửa Trường Ninh cung, trong lòng càng thêm nôn nóng, “Người đi đón Thái tử đâu, sao vẫn chưa trở về?”
Thu Tịch an ủi Hoàng hậu, “Nương nương đừng nóng vội, Đông cung đã có thủ vệ, bên cạnh điện hạ cũng có rất nhiều cao thủ, cho dù phản quân có đánh vào Đông cung thì cũng không dễ dàng đả thương đến Thái tử. Nếu ngài cuống lên thì tất cả đều sẽ rối loạn, hiện giờ mọi người đều trông cậy vào ngài chủ trì đại cục.”
Hoàng hậu siết chặt nắm tay, “Đúng vậy, bổn cung không thể nôn nóng được, bổn cung còn phải thủ hoàng cung, tuyệt đối không thể để lão nhị thành công.”
Đi tới đi lui hai vòng, Hoàng hậu liền bình tĩnh hơn không ít, ánh mắt cũng trở nên sắc bén, nói với Thu Tịch: “Gọi lão lục tới đây.”
“Nương nương?” Thu Tịch khó hiểu.
Hoàng hậu không đáp, chỉ sai Thu Tịch đi mau.
Động tĩnh ở bên ngoài lớn như vậy, Việt Hằng tất nhiên là đã sớm thức giấc, nghe cung nhân tới báo Thu Tịch đến gọi mình cũng không cảm thấy kỳ quái, hắn biết rõ, chuyện này sớm muộn cũng sẽ tới.
Việt Hằng đi theo Thu Tịch đến gặp Hoàng hậu, hắn ho khan hai tiếng rồi mới vấn an Hoàng hậu, Hoàng hậu nắm lấy tay hắn, “Hài tử ngoan, mẫu hậu có chuyện muốn nhờ con, con có thể giúp mẫu hậu một chút không?”
Thiết lập mẫu từ tử hiếu vẫn chưa sụp đổ, Việt Hằng tất nhiên là nói nguyện ý.
Sau đó liền nghe Hoàng hậu nói: “Vậy bây giờ con mau đến Đông cung đón Thái tử ca ca trở về, con phải nhớ, hắn là toàn bộ hy vọng của chúng ta, nhất định không thể để hắn xảy ra chuyện biết không?”
Việt Hằng giả vờ không hiểu, “Mẫu hậu, nhi thần không biết võ công, thân mình cũng yếu nhược, nếu đi ngược lại cũng chỉ tổ trở thành gánh nặng của Thái tử ca ca, vì sao mẫu hậu lại muốn nhi thần đi đón người?”
“Bởi vì lão nhị muốn giết hắn.” Ngữ khí của Hoàng hậu trở nên hung ác, “Bổn cung muốn ngươi đi bảo hộ Thái tử, bảo hộ hắn đã hiểu chưa, cho dù phải chết thì tuyệt đối cũng không thể để Thái tử xảy ra chuyện, nếu Thái tử không còn, mọi hy vọng của bổn cung cũng liền tan biến!”
Việt Hằng cười, “Nhi thần hiểu rồi, mẫu hậu đây là muốn nhi thần đi chịu chết thay cho Thái tử điện hạ, nhưng mà mẫu hậu, nhi thần cũng là nhi tử của ngài, ngài nhẫn tâm ư?”
Hoàng hậu căn bản không muốn thảo luận với hắn về vấn đề này, đột nhiên đẩy Việt Hằng một cái, “Bảo ngươi đi thì ngươi đi mau, Thái tử mà có mệnh hệ gì, ngươi cũng đừng mơ có thể sống được.”
Màn mẫu từ tử hiếu duy trì mười mấy năm, chỉ nói mấy câu liền hoàn toàn bị hủy hoại.
Việt Hằng không nhúc nhích, hắn nói, “Mẫu hậu, không còn Thái tử điện hạ thì ngài vẫn còn nhi thần đây mà, nhi thần chính là hy vọng của ngài, nhi thần sẽ bảo vệ ngài thật tốt.”
Cảm xúc trong mắt Hoàng hậu biến thành kinh ngạc, biểu tình trên mặt cũng biến thành cảnh giác, “Ngươi, ngươi định làm gì?”
Việt Hằng nhún vai, “Nhi thần chẳng làm gì cả, cũng không muốn gì, à, không đúng, nhi thần không muốn bị mẫu hậu đẩy ra làm kẻ chết thay cho Thái tử.”
“Mấy năm nay nhi thần vẫn luôn làm một kẻ vô hình ở Trường Ninh cung, mẫu hậu sẽ không đến cả một chút yêu cầu nho nhỏ này của nhi thần mà cũng không thỏa mãn chứ?” Việt Hằng mỉm cười mà nhìn Hoàng hậu.
Hoàng hậu lại cảm thấy ánh mắt kia của Việt Hằng thật đáng sợ, nàng ta há miệng thở dốc, rất muốn hỏi có phải Việt Hằng đã biết hết mọi chuyện rồi hay không, nhưng cuối cùng vẫn không thể mở miệng hỏi, nếu hoàn toàn xé rách mặt, Việt Hằng khẳng định sẽ lựa chọn đứng về phe của lão nhị, đối phó với nàng ta và Thái tử.
Nàng ta không dám đánh cược.
Hoàng hậu có chút vô lực mà nói, “Nếu ngươi không nguyện, mẫu hậu tất nhiên là sẽ không miễn cưỡng ngươi, nhưng ngươi cũng đừng quên, ngươi và Thái tử đều là nhi tử của ta, cùng vinh hoa chung tổn hại, nếu Thái tử xảy ra chuyện, ngươi cho rằng mình vẫn còn có thể có cơ hội sống sót sao?”
Việt Hằng nói: “Chỉ cần không phải bị mẫu hậu tự tay đẩy ra chịu chết, cho dù nhi thần có bị phản quân giết chết thì trong lòng cũng sẽ không ôm oán niệm.”
“Được rồi, Thái tử điện hạ mà mẫu hậu ngài tâm tâm niệm niệm đã tới rồi, nhi thần liền cáo lui trước.” Việt Hằng duỗi tay chỉ về phía sau lưng, sau đó cất bước đi lướt qua người Hoàng hậu.
Hoàng hậu giương mắt nhìn qua, phát hiện Thái tử quả thật đã tới, có điều trên mặt lẫn quần áo đều dính máu, được người đỡ đi, hiển nhiên là đã bị thương.
Thái tử vừa xuất hiện, Hoàng hậu nháy mắt liền ném Việt Hằng qua sau đầu, bước nhanh đi tới trước mặt Thái tử, Thái tử suy yếu mà gọi một tiếng mẫu hậu, “Phản quân tấn công vào Đông cung, lão nhị còn phái sát thủ tới, người của nhi thần phải liều chết chống đỡ mới có thể bảo vệ nhi thần trốn thoát ra ngoài.”
Ngoại trừ hai thị vệ đang đỡ Thái tử thì phía sau chỉ có bốn năm người đi theo, Hoàng hậu lẩm bẩm hỏi, “Cũng chỉ còn lại mấy người này?”
“Vâng, ngay cả nhi thần cũng suýt nữa……” Thái tử nâng cánh tay lên cho Hoàng hậu xem, cánh tay hắn bị cắt ra một đường thật dài.
“Thái y, Thu Tịch, mau sai người đi mời thái y!” Vừa nhìn thấy vết thương trên cánh tay của Thái tử, Hoàng hậu liền gấp đến đỏ mắt.
Thái tử nói: “Mẫu hậu, trước hết ngài không cần phải lo cho ta, mau hạ lệnh cho thống lĩnh Cấm Vệ Quân, bảo hắn phải bảo vệ chặt chẽ tẩm cung của phụ hoàng, nếu như phụ hoàng xảy ra chuyện, nhi thần và mẫu hậu liền hoàn toàn xong đời.”
Thái tử bảo thị vệ đỡ mình tiến vào Trường Ninh cung, không cho Hoàng hậu đi theo.
Việc Thái tử bị thương có sức ảnh hưởng rất lớn đối với Hoàng hậu, nàng ta quyết định liều một phen, sai thống lĩnh Cấm Vệ Quân điều tất cả binh lính tới thủ ở bên ngoài Trường Ninh cung, bảo hộ cho mình và Thái tử.
Còn Trường Đức đế bên kia, nếu Nhị hoàng tử dám xuống tay, hắn tất nhiên sẽ phải đeo trên lưng tội danh giết cha, cho dù có may mắn đăng cơ thì cũng khó có thể phục chúng. Mà nàng ta và Thái tử chỉ khi còn sống thì mới có hy vọng.
Nhưng Thống lĩnh Cấm Vệ Quân lại không nghe theo mệnh lệnh này của Hoàng hậu, theo như lời của hắn, bọn họ là người của Hoàng thượng, bảo vệ cho Hoàng thượng mới là chức trách hàng đầu của Cấm Vệ Quân, Hoàng hậu nương nương và Thái tử cần người bảo hộ thì hãy tìm người khác đi.
Nhị hoàng tử quyết tâm muốn thâu tóm được hoàng cung chỉ trong một đêm, đám thủ hạ cũng bị mê hoặc rằng đây là cơ hội tốt để bọn họ kiến công lập nghiệp, cho nên dọc theo đường đi thấy người nào liền giết người đó, không màng đến đối phương là Cấm Vệ Quân hay là cung nữ thái giám.
Thế cục hiện giờ đang tương đối bất lợi đối với bọn họ, Thống lĩnh Cấm Vệ Quân trực tiếp bẩm báo với Hoàng hậu, nếu không có quân chi viện, đêm nay tất cả mọi người sợ là không một ai có thể sống sót.
Hai chân Hoàng hậu mềm nhũn, lui về phía sau vài bước, cũng may có Thu Tịch tay mắt lanh lẹ đỡ lấy nàng ta, “Nương nương, ngài đừng nên nóng vội, vẫn còn cách khác, nhất định là vẫn có cách.”
Thống lĩnh Cấm Vệ Quân cũng ra chủ ý cho Hoàng hậu, “Không bằng nương nương cho người đi mời quốc cữu gia giúp đỡ, có lẽ ngài ấy sẽ có cách.”
Quốc cữu gia, trong đầu Hoàng hậu theo bản năng liền hiện lên cái tên của Vệ Vân Chiêu, mấy ngày trước huynh trưởng bảo mình đi cầu Vệ Vân Chiêu làm chỉ huy điều binh, mình đã nói như thế nào?
Hình như là tuyệt đối sẽ không đi cầu kẻ tàn phế kia?
Còn nói chắc như đinh đóng cột là sẽ không hối hận, Hoàng hậu buồn bã cười, không ngờ ngày hối hận lại tới nhanh như vậy.
Nàng ta là Hoàng hậu, Vệ Vân Chiêu chỉ là một tiểu quan ngũ phẩm, nếu muốn Vệ Vân Chiêu làm gì, chỉ cần phân phó xuống một đạo ý chỉ là được, căn bản không hề có chuyện phải đi thỉnh cầu, nhưng nàng ta đã bỏ lỡ cơ hội, lúc này nếu muốn Vệ Vân Chiêu ra tay, nàng ta sẽ thật sự phải cầu đến y.
Hoàng hậu nắm chặt cánh tay của Thu Tịch, sức lực rất lớn, Thu Tịch đau đến mức biến đổi sắc mặt, nhưng vẫn phải chịu đựng không dám nói.
“Lập tức sai người đi mời huynh trưởng tiến cung, nói là bổn cung có việc muốn nhờ, nếu có thể… nếu như có thể mang theo Vệ Vân Chiêu cùng đến, thì… thì càng tốt.”
Thống lĩnh Cấm Vệ Quân nghe thấy tên của Vệ Vân Chiêu, trên mặt cũng lộ ra vài phần ý mừng, nói với Hoàng hậu: “Nương nương, nếu có thể mời được Vệ đại nhân làm chỉ huy, phần thắng của chúng ta liền được gia tăng, Vệ đại nhân am hiểu nhất chính là tập kích bất ngờ, thậm chí là có thể lấy ít địch nhiều.”
Hoàng hậu thì lại hoàn toàn không vực dậy nổi sự cao hứng, kết quả vẫn là phải đi cầu Vệ Vân Chiêu.
Mà Vệ Vân Chiêu được Hoàng hậu nhớ thương giờ phút này đang ở bên trong đại doanh ngoại thành Thịnh Kinh, cùng các tướng lĩnh đóng giữ đại doanh thương nghị việc dẫn binh bao vây tiêu diệt phản quân.
Ngoại trừ Trường Đức đế và người giữ hổ phù thì những người khác đều không có quyền điều động mấy vạn nhân mã trong đại doanh, Hoàng hậu cũng từng đánh chủ ý lên những người này nhưng không thành, cho nên cuối cùng vẫn lựa chọn để Cấm Vệ Quân thủ hoàng cung.
Phản quân bao vây hoàng cung, bọn họ cũng không dám tự tiện xuất binh ngăn chặn, danh không chính ngôn không thuận, hiện tại nếu tiêu diệt được phản quân bảo vệ hoàng cung, bọn họ liền xem như có công, nhưng đám văn thần trong triều thích nhất chính là bới lông tìm vết, đến lúc đó những người này chắc chắn sẽ cáo trạng bọn họ tự ý xuất binh, muốn bọn họ phải bị phạt nặng, các võ tướng đã ăn mệt khá nhiều ở trong tay của đám văn thần, tất nhiên cũng dần học được bài học.
Nhưng đồng thời, bọn họ cũng lo lắng cho dù phản quân bại trận, sau khi Hoàng thượng tỉnh lại, những văn thần kia vẫn sẽ cáo trạng bọn họ không hỗ trợ tiêu diệt phản quân, nghĩa là bất kính với Hoàng thượng hoặc là cùng một bọn với phản quân linh tinh, dù sao những người này cũng chỉ có mỗi một cái miệng, nói cái gì cũng đều có thể làm cho bọn họ chịu tội.
Khi Vệ Vân Chiêu xuất hiện ở bên ngoài đại doanh cầu kiến, các vị tướng lãnh bên trong đại doanh tức khắc liền có cảm giác như gặp được tâm phúc, vội vàng mời người tiến vào.
Tướng quân dẫn đầu đại doanh này tên là Chương Mông, đã từng là thủ hạ của Vệ Túc phụ thân của Vệ Vân Chiêu, cũng được tính là người một nhà.
Đám người Chương Mông nhờ Vệ Vân Chiêu giúp bọn họ ra chủ ý, rốt cuộc có nên xuất binh hay không.
Vệ Vân Chiêu nhìn bản đồ biên cảnh treo trên tường bên trong doanh trướng, ánh mắt thâm trầm, y nói, “Xuất, nhưng phải đợi người tới mời chúng ta.”
Chương Mông khó hiểu, “Có ý gì? Lúc này mà vẫn có thể có thánh chỉ hay sao?”
Vệ Vân Chiêu nói, “Không có thánh chỉ, nhưng sẽ có ý chỉ, trừ phi Hoàng hậu nương nương của chúng ta muốn tuẫn tình bồi Hoàng thượng.”
“Vậy thì không có khả năng.” Chương Mông khoát tay, “Hoàng hậu là dạng đức hạnh gì bọn ta còn chưa hiểu rõ sao, nàng ta một lòng ngóng trông đến ngày nhi tử đăng cơ để lên làm Thái hậu, không lý nào lại ngồi yên chịu chết.”
Cho nên nhất định sẽ có ý chỉ thôi.
Không chỉ có ý chỉ, mà còn là do chính miệng Tào đại nhân, huynh trưởng của Hoàng hậu bảo nàng ta viết.
Tào đại nhân đã có dự kiến trước Hoàng hậu, ngay từ đầu khi Nhị hoàng tử công thành thì ông đã bảo nhi tử vào cung tìm Hoàng hậu, muốn nàng ta hạ chỉ để Vệ Vân Chiêu lĩnh suất mấy vạn nhân mã ở đại doanh ngoại thành đến chống lại phản quân, sau đó còn tự mình đến Vệ gia tìm Vệ Vân Chiêu. Có điều khi tới nơi rồi mới biết được Vệ Vân Chiêu lại không có ở trong phủ, từ hôm qua đã đến thôn trang ở ngoại thành, hiện tại vẫn chưa về.
Tào đại nhân chỉ có thể trở về nhà chờ ý chỉ, nhưng ý chỉ thì không thấy đâu mà ngược lại chỉ thấy người của Hoàng hậu tìm tới cửa, muốn ông nghĩ cách lui địch, còn muốn mang theo Vệ Vân Chiêu vào cung.
Tào đại nhân nhìn tên thị vệ truyền lời này, “Hoàng hậu nương nương có nói gì nữa không?”
Thị vệ suy nghĩ nửa ngày mới nói, “Hoàng hậu nương nương rất sốt ruột, hy vọng đại nhân có thể mau chóng.”
Tào đại nhân suýt nữa đã nghẹn thở, như thế nào lại phái một tên khờ như vậy tới đây, “Còn cái khác thì sao, thủ dụ của Hoàng hậu nương nương? Ý chỉ? Có không?”
“Cái gì cũng không có, bảo bản quan phải làm cái gì, bản quan có thể điều động mấy vạn nhân mã ở đại doanh ngoại thành kia sao?”
Thị vệ không biết phải tiếp lời thế nào, ấp úng một hồi mới nói: “Vậy hiện tại tiểu nhân liền hồi cung hỏi xin ý chỉ của Hoàng hậu nương nương?”
Tào đại nhân tức giận xua xua tay, “Cút cút cút, không thể trông cậy gì vào ngươi.”
Người muội muội này cũng thật là không có đầu óc, cũng không chịu nhìn xem hiện tại đã là lúc nào, ngươi muốn gọi là có thể gọi sao?
Cuối cùng Tào đại nhân vẫn phải đi tìm phụ thân mình, hỏi mượn hổ phù của lão nhân gia, “Cũng trách ta, mấy hôm trước không thể khuyên can nàng thêm vài câu, nếu không cũng đã không đến mức phải rơi vào thế bị động như lúc này.”
Tào quốc cữu lắc đầu, “Bây giờ có nói gì cũng đã muộn rồi, trước tiên ra ngoại thành tìm người, qua được cửa ải khó khăn này rồi hẵng tính sau.”
Khi Tào đại nhân cầm theo hổ phù xuất hiện ở đại doanh ngoại thành thì tình huống trong cung đã cực kỳ nguy cấp, Cấm Vệ Quân đã thiệt hại hơn phân nửa nhân số, khó khăn lắm mới chống đỡ bảo vệ cho tẩm cung của Trường Đức đế.
Để bảo vệ mạng sống của mình, Hoàng hậu và Thái tử cũng trốn ở tẩm cung của Trường Đức đế, mà các phi tần khác ở hậu cung thì lại phải chịu tai ương, tất cả đều bị người của Nhị hoàng tử bắt lại, tuy không lập tức giết chết bọn họ, nhưng ai cũng biết rõ, nếu Nhị hoàng tử thành công, bọn họ nhất định sẽ không thoát khỏi vận mệnh.
Không tìm được Hoàng hậu và Thái tử ở Trường Ninh cung, Nhị hoàng tử cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, “Tìm kiếm cho kỹ, Thái tử và Hoàng hậu không có ở đây, nhưng vị lục đệ kia của bổn điện thì khẳng định là có, hai mẫu tử kia sẽ không dẫn hắn đi cùng.”
Nhị hoàng tử vung tay áo lên, lại thêm một nhóm binh xông vào trong, có điều lục soát khắp Trường Ninh cung mà vẫn không tìm thấy tung tích của Lục hoàng tử.
Nhị hoàng tử nghe xong hội báo của thủ hạ, cười một tiếng, cất cao giọng mà nói với Trường Ninh cung, “Lục đệ, nhị ca liền cho đệ một ít thời gian để đệ tìm chỗ trốn, nhưng đệ ngàn vạn phải trốn cho thật kỹ đấy, đừng để nhị ca tìm được đệ, nếu không, cũng đừng trách nhị ca nhẫn tâm.”
Nhị hoàng tử ghìm cương ngựa, xoay người, “Kế tiếp nên đến thăm vị phụ hoàng tốt của bổn điện thôi.”
Đám người Nhị hoàng tử một đường thông thuận, thế như chẻ tre mà lao thẳng về phía trước, thắng lợi chỉ ở ngay trước mắt, đám thủ hạ cũng được gia tăng khí thế, rất nhanh liền chạy đến bên ngoài tẩm cung của Trường Đức đế.
Tiếng hò hét bên ngoài khiến cho Hoàng hậu hãi hùng khiếp vía, “Sao nhanh như vậy đã đánh tới bên này rồi, Cấm Vệ Quân đâu, nhiều người như vậy mà cũng không ngăn được lão nhị sao?”
Thu Tịch ở bên cạnh khuyên nhủ, “Nương nương, đừng nóng vội, đã cho người đưa tin cho Tào đại nhân rồi, Tào đại nhân nhất định sẽ nghĩ cách tới cứu nương nương và điện hạ.”
Hoàng hậu nắm chặt tay Thu Tịch, “Đúng rồi, vẫn còn huynh trưởng, huynh trưởng nhất định sẽ dẫn người tới cứu chúng ta, hắn khẳng định sẽ đi tìm Vệ Vân Chiêu, Vệ Vân Chiêu biết đánh giặc, võ công cũng cao, chỉ cần hắn tới, chắc chắn có thể diệt trừ được lão nhị.”
Thu Tịch nhìn bộ dáng vừa sợ hãi lại vừa chờ mong của Hoàng hậu, nghĩ thầm, sớm biết hôm nay hà tất lúc trước, Tào đại nhân rõ ràng cũng đã tiến cung khuyên nhủ, nhưng lại không chịu nghe lọt, để mọi chuyện biến thành cục diện như hiện giờ.
Không chỉ có một mình Hoàng hậu là sốt ruột sợ hãi, bên trong tẩm cung này ngoại trừ Trường Đức đế chỉ còn một hơi không hề hay biết gì, thì tất cả những người khác đều giống nhau, đều hy vọng Cấm Vệ Quân có thể thủ lâu một chút, hy vọng viện quân hãy mau chóng tới nơi.
Thái tử còn đang có ý định muốn gọi ám vệ của Trường Đức đế ra, bảo bọn họ đi ra ngoài giết Nhị hoàng tử, có điều không một ai để ý đến hắn, không có ám vệ nào muốn hiến thân.
Bên ngoài không ngừng vang lên tiếng đao kiếm va chạm, mọi người đều ngập trong lo lắng sợ hãi, không biết qua bao lâu, có người bắt đầu đẩy cửa, bọn thái giám cung nữ sợ tới mức co rúc thành một cục, Hoàng hậu cũng bắt đầu hoảng loạn, luôn miệng hỏi phải làm sao bây giờ.
Có điều cửa chỉ chị đụng phải vài cái, bên ngoài liền truyền đến giọng nói của Thống lĩnh Cấm Vệ Quân, “Hoàng hậu nương nương, Thái tử điện hạ, viện quân đã tới.”
Vừa nghe viện quân tới, Hoàng hậu vừa định thở phào nhẹ nhõm thì Thống lĩnh Cấm Vệ Quân lại nói, “Xin nương nương hạ ý chỉ chấp thuận cho Vệ đại nhân lãnh binh đánh lui phản quân.”
Vệ Vân Chiêu, vẫn là Vệ Vân Chiêu, Hoàng hậu ngóng trông y tới, nhưng lại hận y đến ngứa răng, chịu đựng ý nghĩ không vui trong lòng mà nói, “Truyền khẩu dụ của bổn cung, lệnh cho Vệ Vân Chiêu tức khắc lĩnh suất đại quân tru sát phản quân, không được phép để xảy ra sai lầm!”
Thống lĩnh Cấm Vệ Quân chần chừ nói: “Nương nương, Tào đại nhân nói xin Hoàng hậu nương nương hạ ý chỉ, nếu không có ý chỉ, Vệ đại nhân và các vị tướng quân khác không dám giao thủ với phản quân, xin nương nương hãy mau chóng.”
Hoàng hậu há mồm liền định mắng Vệ Vân Chiêu không biết đầu, nhưng Thu Tịch lại lôi kéo nàng ta, “Nương nương, lúc này không phải thời điểm nên tức giận, có chuyện gì cũng có thể đợi chuyện phản quân kết thúc rồi tính sau.”
Hoàng hậu áp xuống lửa giận dưới đáy lòng, bảo Thu Tịch mài mực cho mình, viết ý chỉ lệnh cho Vệ Vân Chiêu lĩnh suất đại binh đánh lui phản quân, đóng phượng ấn lên rồi giao cho Thống lĩnh Cấm Vệ Quân.
Hoàng hậu nói: “Trước khi nhận được ý chỉ của bổn cung, Vệ Vân Chiêu đã tự mình lãnh binh vào cung, đợi chuyện này qua đi, bổn cung sẽ chậm rãi tính sổ với hắn.”
Nàng ta đường đường là Hoàng hậu mà lại bị buộc đến tình cảnh như vậy, bị hiếp bức phải hạ ý chỉ, ta nhất định sẽ nhớ kỹ việc này!
Hoàn toàn quên mất Vệ Vân Chiêu đến là để cứu mạng nàng ta.
Khi Vệ Vân Chiêu mang theo đại quân ngoại thành xuất hiện ở hoàng cung, Nhị hoàng tử liền hoàn toàn không có phần thắng, Vệ Vân Chiêu cũng không cho người động thủ với Nhị hoàng tử, hắn là hoàng tử, ngoại trừ vị kia thì không một ai có tư cách động đến hắn.
Ánh mặt trời dần lên, phản loạn kết thúc, Vệ Vân Chiêu được Giang Lâm ôm xuống khỏi yên ngựa ngồi lên xe lăn, hắn nói: “Đi thôi, về nhà.”
Việc kế tiếp không đến phiên bọn họ quản, cũng lười quản làm gì.
Nhưng Vệ Vân Chiêu thật sự cũng không ngờ tới, bởi vì sự có mặt của y, làm cho cuộc phản loạn này kết thúc quá nhanh cũng trở thành lý do để người khác hận mình, thậm chí còn định gán cho y tội danh tư thông với phản tặc.
Khi nghe Hoàng hậu nói như thế, Tào đại nhân gần như đã cảm thấy muội muội của mình điên rồi.
“Nương nương!” Trên gương mặt không dám tin của Tào đại nhân pha lẫn vài phần tức giận rõ ràng, “Nếu như Vệ Vân Chiêu thật sự tư thông với phản tặc, ngài và Thái tử điện hạ đã sớm trở thành vong hồn dưới đao của hắn, căn bản là không có cơ hội để ở đây mà định tội.”
Hoàng hậu rất bất mãn đối với hành vi giữ gìn Vệ Vân Chiêu của huynh trưởng, “Huynh trưởng, ngươi đừng quên, ta là muội muội thân sinh của ngươi, Vệ Vân Chiêu chẳng qua chỉ là một người ngoài, ngươi vậy mà lại đi nói chuyện giúp cho hắn.”
Tào đại nhân nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc mà nói: “Cũng chính vì ngài là muội muội của ta nên ta mới không đành lòng nhìn ngài sa vào vũng lầy, ngài thị phân bất phân như thế, mất đi trung thần, ngài bảo các đại thần khác sẽ đối đãi với ngài như thế nào đây?”
“Nương nương cũng đừng quên, tối hôm qua ngài đã hạ chỉ bảo các đại thần mang binh lính trong nhà đến hộ vệ hoàng cung, nhưng cuối cùng có mấy ai chịu tới?”
Nói tới việc này, Hoàng hậu lại càng thêm tức giận, “Một đám cẩu đồ vật không biết điều, bổn cung sớm muộn cũng sẽ khiến bọn họ phải hối hận.”
Tào đại nhân hỏi lại, “Ngài lấy cái gì để khiến bọn họ hối hận? Kể cả khi Thái tử đăng cơ thì vẫn không thể thiếu được những triều thần này, chẳng lẽ ngài muốn giết sạch toàn bộ đại thần trong triều, để một mình Hoàng thượng xử lý tất cả chính vụ?”
“Đại thần không phải là nô tài trong cung, không phải là để Hoàng hậu nương nương tùy ý nhào nặn!”
Hoàng hậu không nói gì, nhưng biểu tình trên mặt lại viết rõ hai chữ không phục, Tào đại nhân thả nhẹ ngữ khí, “Nương nương, ngài là muội muội của ta, ta sẽ không làm hại ngài. Ngài hãy nhớ kỹ, hiện giờ đại cục chưa định, chưa đến thời điểm ngài có thể tùy ý vu oan triều thần có công, dù nương nương có hận thấu xương Vệ gia thì cũng phải đợi thời cơ rồi mới có thể động thủ.”
Hoàng hậu: “Nhưng bổn cung không nuốt trôi cơn giận này, một kẻ tàn phế như Vệ Vân Chiêu dựa vào đâu mà dám uy hiếp bổn cung hạ ý chỉ, bổn cung không muốn cứ như vậy mà buông tha cho hắn.”
Tào đại nhân nhìn thật sâu vào nàng ta một cái, nói: “Chính ta đã cho người yêu cầu ý chỉ, cũng chính ta đã cầm hổ phù ra lệnh cho bọn họ vào cung, nương nương muốn trách thì trách ta đi, đợi Hoàng thượng tỉnh lại, ta sẽ tự mình đi thỉnh tội.”
“Huynh trưởng, ngươi vậy mà lại, ngươi vì giữ gìn Vệ Vân Chiêu kia mà cam tâm nói ra những lời này?” Hoàng hậu kinh ngạc, bi thương mà nhìn Tào đại nhân.
“Giữ gìn Vệ Vân Chiêu?” Tào đại nhân cười một tiếng, trên mặt tràn ngập nỗi thất vọng, “Nếu như ta muốn giữ gìn Vệ Vân Chiêu thì hôm nay đã không tiến cung khuyên nhủ ngài.”
Ông nói xong lời này liền phất tay áo rời đi, thật sự đã bị tính tình ương ngạnh không có đầu óc của Hoàng hậu chọc giận.
Tào đại nhân đi gặp Thái tử, hỏi thái y về thương thế của Thái tử, sau đó mới nói cho hắn thế cục hiện giờ, cuối cùng chuyển tới trên người Hoàng hậu, “Điện hạ, Vệ gia là khúc mắc của nương nương, nàng luôn muốn diệt trừ cho hả giận, nhưng hiện tại vẫn chưa phải lúc. Thần không khuyên được nàng, xin điện hạ hãy lo lắng nhiều hơn, đừng để Hoàng hậu nương nương bởi vì tùy hứng mà hủy hoại thế cục tốt ở trước mắt.”
Thái tử biết Hoàng hậu hận Vệ gia, hết lần này đến lần khác hận không thể giết chết Vệ Vân Chiêu, nhưng hắn không rõ ân oán giữa Hoàng hậu và Vệ gia, liền nói, “Cữu cữu, rốt cuộc mẫu hậu và Vệ gia có ân oán gì, cữu cữu có thể nói cho cô biết hay không?”
Tào đại nhân không đáp, chỉ nói, “Đừng để nương nương nhúng tay vào chuyện ở trên triều, điện hạ hãy nhớ rõ.”
Tào đại nhân nói xong, liền đứng dậy cáo từ.
Nỗi băn khoăn trong lòng Thái tử lại càng thêm sâu, rốt cuộc Vệ gia đã đắc tội mẫu hậu hắn như thế nào, mà có thể khiến mẫu hậu hận thấu xương như thế.
……
Phản loạn kết thúc, các đại thần lại bắt tay vào việc, thương nghị một nước không thể một ngày vô chủ, muốn để Thái tử giám quốc.
Ngay khi mọi người vừa mới đạt thành nhất trí thì trưa hôm đó, Trường Đức đế đã tỉnh lại, khiến tất cả vui mừng phấn khởi, nhưng đồng thời cũng không khỏi hoài nghi có phải đây chính là một âm mưu để thử các vị hoàng tử hay không.
Thử xem Nhị hoàng tử có tạo phản hay không, thử xem Thái tử và các vị hoàng tử khác sẽ làm như thế nào.
Trong lòng mọi người đã chôn xuống hạt giống hoài nghi, nhưng cũng có rất nhiều người lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, ở trong mắt của những người này, lời nói của Trường Đức đế vẫn có phân lượng hơn nhiều so với Thái tử.
Trường Đức đế ngã bệnh đột ngột nhưng khỏi bệnh cũng nhanh, ngắn ngủi mấy ngày đã khỏi hẳn, các thái y vẫn không cách nào tìm ra nguyên nhân bệnh, cuối cùng đều lắc đầu mà trở về Thái Y Viện.
Sau khi tỉnh lại, Trường Đức đế liền biết chuyện Hoàng hậu đã xử lý Giang Cẩm Nguyệt, còn thiêu rụi toàn bộ Phương Nguyệt điện để giải chú cho mình.
Sau đó là Nhị hoàng tử tạo phản thất bại, Tô quý phi và Tứ hoàng tử không rõ tung tích, Cấm Vệ Quân thương vong vô số, chỉ còn lại ít ỏi vài trăm người. Cũng biết Vệ Vân Chiêu đã lập công lớn trong cuộc bình loạn lần này.
Trường Đức đế không hề nổi giận trước những chuyện này, phản ứng cũng khá bình đạm, sau khi khỏe lại, việc đầu tiên mà ông ta làm chính là đến thiên lao gặp nhi tử thứ hai của mình.
Nhị hoàng tử bị bắt, tứ chi đều bị xích lại, hắn không có hy vọng để đào tẩu, chỉ đành thúc thủ chịu trói.
Trường Đức đế hỏi hắn, “Có hối hận không?”
Nhị hoàng tử nói: “Đương nhiên là hối hận, ta nên diệt trừ Vệ Vân Chiêu ngay từ lần đầu nổi lên sát ý với hắn, nếu không thì hôm nay đã không trở thành tù nhân.”
Trường Đức đế tán đồng, “Ngươi nói rất đúng, đúng là nên diệt trừ hắn sớm một chút.”
“Phụ hoàng, nhi thần có một nghi hoặc mong phụ hoàng giải đáp.”
Trường Đức đế gật đầu, “Ngươi nói đi.”
Nhị hoàng tử: “Sự trung thành của Vệ gia có trời cao chứng giám, năng chinh thiện chiến, lại lập công lao to lớn cho Đại Việt, vì sao phụ hoàng lại một lòng muốn diệt trừ Vệ gia, nhi thần trước sau đều không thể giải được mối nghi hoặc này.”
Trường Đức đế không đáp mà chỉ hỏi lại, “Vậy lúc trước vì sao ngươi lại muốn diệt trừ Vệ Vân Chiêu?”
“Quá thông minh, nhi thần cảm thấy hắn là một mối uy hiếp, sự thật chứng minh, dự cảm của nhi thần là đúng, cuối cùng nhi thần đã thua ở trong tay hắn.”
Trường Đức đế vỗ vỗ hắn, “Lão nhị, không phải là ngươi không biết rõ, chỉ là không ngờ tới việc trẫm đường đường là một hoàng đế mà cũng sợ hãi thần tử.”
“Vệ gia quá nhiều người thông minh, trẫm không thể không phòng, nhưng trẫm còn phải tìm cớ, âm thầm dùng biện pháp để diệt trừ bọn họ, không thể minh bạch, nếu không người trong thiên hạ sẽ nói trẫm tá ma giết lừa, qua cầu rút ván, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của trẫm.”
“Thông minh?” Nhị hoàng tử khẽ lẩm bẩm hai chữ này, cười một tiếng, “Nhưng không phải cuối cùng Vệ Túc vẫn chết đấy sao?”
“Đúng vậy, hắn đã chết, lão nhị, nhưng ngươi thua ở trên tay nhi tử của hắn, đó chỉ là một kẻ tàn phế hai chân không thể đi lại, ngươi nói xem người Vệ gia có đáng để trẫm phải kiêng kị hay không?” Trường Đức đế hỏi.
Nhị hoàng tử trầm mặc, hắn bại bởi tay Vệ Vân Chiêu, cũng cảm thấy người này là một mối uy hiếp, nhưng đồng thời cũng không cảm thấy Vệ Vân Chiêu thông minh đến mức có thể khiến cho một vị hoàng đế phải kiêng kị.
Trường Đức đế cũng im lặng hồi lâu mới nói, “Kỳ thật có đôi khi trẫm cũng không biết vì sao lại như vậy, trẫm vừa nghe đến ba chữ Vệ Vân Chiêu này, trong lòng chỉ còn lại một ý niệm, muốn hắn chết!”
“Dần dà, cũng sắp sửa trở thành tâm ma của trẫm.”
Nhị hoàng tử nghe xong, cười khổ nói, “Ngày chết của nhi thần cũng sắp tới rồi.” Nếu không làm sao có thể nghe được lời nói từ đáy lòng của phụ hoàng.
Trường Đức đế đứng lên, “Lão nhị, trẫm hỏi ngươi, ngươi muốn làm một vị Vương gia nhàn tản hay là một hoàng tử mất mạng do đoạt vị thất bại?”
Nhị hoàng tử nói, “Nhi thần đã đưa ra lựa chọn rồi không phải sao.” Hắn đứng dậy theo, “Nhi thần cung tiễn phụ hoàng.”
Trường Đức đế bước ra khỏi thiên lao, đi được vài bước, Nhị hoàng tử lại nghe ông ta nói, “Mẫu phi của ngươi và lão tứ, trẫm sẽ tha cho bọn họ một mạng.”
Nhị hoàng tử chắp tay, “Nhi thần đa tạ phụ hoàng.”
……
Nhị hoàng tử đã bị xử trảm.
Tốc độ cực kỳ nhanh chóng, hai ngày sau khi khỏi bệnh, Trường Đức đế liền tự mình hạ lệnh.
Theo cùng với việc này chính là thánh chỉ phong Vệ Vân Chiêu làm Binh bộ Hữu thị lang, bởi vì lập hạ công lớn, y liền nhảy thẳng lên hai cấp, từ quan ngũ phẩm trở thành quan tam phẩm. Cái tên Vệ gia và Vệ Vân Chiêu lại một lần nữa xuất hiện trong tầm nhìn của những quan viên ở Thịnh Kinh.
Mà đối với Vệ gia mà nói, thay đổi lớn nhất chính là có người tới cửa cầu hôn.
Vệ Vân Chiêu và Giang Lâm cùng ngồi ở sảnh ngoài nghe bà mối hết lời khen ngợi một vị công tử mà bọn họ không quen biết lại càng chưa nghe tới bao giờ, nói đối phương thật tốt thật ưu tú đến cỡ nào, vô cùng vừa lòng đối với Vệ gia bọn họ, Vân Gia gả đi sẽ liền có thể trải qua cuộc sống tốt thế này thế kia.
Khiến cho vẻ mặt của Giang Lâm tràn ngập sự mờ mịt, thậm chí còn cảm thấy sọ não có chút nứt ra.
“Dừng dừng dừng.” Giang Lâm bảo bà mối dừng lại, “Vị này tên là Tống bà mối đúng không, gì nhỉ, cô nương nhà bọn ta mới có mười ba tuổi, không vội, vẫn còn quá sớm, tạm thời không có hứng thú kết giao với nhà khác, mời ngài hãy trở về đi, trở về đi thôi.”
Tống bà mối vừa nghe Giang Lâm nói vậy, vẻ mặt vừa rồi vẫn còn hưng phấn liền trở nên suy sụp, có điều vẫn kiên nhẫn mà nói, “Thiếu phu nhân, cậu là nam nhân, không biết hôn sự của cô nương phải nhân lúc còn sớm, càng sớm thì mới càng có thể tìm được người trong sạch, chậm chân thì cũng chỉ có thể chọn nhà bị người ta bỏ qua, khó mà tìm được nhà nào tốt.”
“Không phải Tống bà mối ta thổi phồng, nhưng toàn bộ Thịnh Kinh này có mấy ai mà không biết đến Tống bà mối ta, hôn sự do Tống bà mối ta kết thành không một ngàn thì cũng tám trăm mối, những nhà này ai gặp ta mà không phải hỏi một tiếng có khỏe không.”
“Công tử của Nhậm gia này muốn tài có tài muốn mạo có mạo, Vệ đại tiểu thư gả qua chính là để hưởng phúc. Vả lại, chỉ là đính thân trước, chứ chưa nói là lập tức thành thân. Thiếu phu nhân, nếu không việc này vẫn nên nghe theo ý của Vệ đại nhân đi, dù gì đây cũng là chuyện của Vệ gia, ngài nói có đúng không?”
Hắc, Giang Lâm thật sự đã bị bà mối này chọc tức đến bật cười.
Hắn đứng dậy, đi tới trước mặt bà mối, chỉ vào bản thân rồi hỏi bà ta, “Bà gọi ta là gì?”
Bà mối đáp, “Là thiếu phu nhân.”
“Vậy bà cũng biết thiếu phu nhân là thân phận gì đúng chứ, Tống bà mối.” Giang Lâm nhấn mạnh ba chữ Tống bà mối.
Lần này Tống bà mối liền có chút sợ Giang Lâm, “Biết, biết chứ, thiếu phu nhân, ta không có ý kia, chỉ là hôn sự của cô nương trước nay đều là lệnh cha mẹ lời người mai mối, tuy phụ thân của đại tiểu thư không còn nữa, nhưng Vệ phu nhân thì vẫn còn ở, ta chỉ muốn nói là sao không hỏi ý của Vệ phu nhân rồi lại… lại quyết định.” Bà mối càng nói càng nhỏ giọng, thậm chí còn cúi đầu.
Giang Lâm ngồi xuống đối diện với bà ta, bắt chéo chân, “Ồ, vậy bà có khả năng đã không hỏi thăm kỹ rồi, Vệ gia này ta làm chủ, ngay cả y cũng phải nghe theo lời ta nói.” Giang Lâm duỗi tay chỉ chỉ Vệ Vân Chiêu.
Vệ Vân Chiêu căng da mặt mà gật đầu, tỏ vẻ tán đồng với lời nói của Giang Lâm.
Giang Lâm cười, “Tống bà mối, hiện tại đã biết rõ rồi chứ?”
Tống bà mối ngượng ngùng gật đầu, không dám không biết rõ.
Giang Lâm lại vỗ tay, “Quản gia, gọi tất cả hạ nhân trong phủ đến đây, có chút việc.”
Hạ nhân của Vệ gia rất nhanh liền xuất hiện, huấn luyện có bài bản, đứng thành hàng chỉnh tề, mỗi người đều ngẩng đầu ưỡn ngực, tuyệt đối không để thiếu phu nhân mất mặt.
Giang Lâm chỉ vào Tống bà mối, “Vị Tống bà mối này nói là toàn bộ Thịnh Kinh này không có mấy ai là không quen biết bà ta, các ngươi đều nhìn thử xem, từng người nói.”
Giang Lâm còn hảo tâm mà giúp Tống bà mối xoay người, để bà ta đối mặt với các hạ nhân của Vệ gia.
Người đầu tiên cẩn thận đánh giá Tống bà mối trong chốc lát, sau đó cao giọng nói: “Không quen biết!”
Sau đó tới lượt người thứ hai thứ ba, thắng đến người cuối cùng, tất cả đều nói là không quen biết, Tống bà mối nghẹn một hơi đến độ mặt đỏ bừng, cảm thấy những người Vệ gia này đang nhục nhã mình.
Nhưng như vậy vẫn chưa kết thúc, bọn hạ nhân đi rồi, Giang Lâm lại tiếp tục hỏi Tống bà mối, “Bà nói trong nhà vị công tử kia có tiền, vậy bọn họ có tiền hơn Vân gia ở Giang Nam không?”
Sự giàu có của Vân gia đã gần như phú khả địch quốc, nhà có tiền bình thường sao có thể so sánh được chứ?
Tống bà mối lắc đầu.
Giang Lâm rất vừa lòng, sau đó đẩy Vệ Vân Chiêu đến trước mặt Tống bà mối để bà ta nhìn cho kỹ, nhìn xong rồi mới hỏi, “Bà nói vị công tư kia, có đẹp hơn y không?”
Diện mạo của Vệ Vân Chiêu có thể gọi là tuấn tiếu số một số hai ở toàn bộ Thịnh Kinh, người có chút ưa nhìn bình thường sao có thể so sánh được chứ?
Tống bà mối lại một lần nữa lắc đầu.
Giang Lâm liền hỏi tiếp, “Vậy bà nói vị công tử kia quan phẩm mấy cấp, tương lai có kế hoạch gì? Có khả năng bảo đảm đời này chỉ có một mình muội muội ta, không nạp thu phòng thiếp thất gì không?”
Tống bà mối cũng chỉ còn lại lắc đầu.
Giang Lâm chỉ chỉ ra cửa, làm một thủ thế mời với Tống bà mối, “Ta biết bà mối các bà làm việc thì cũng muốn thổi phồng một chút, nhưng thổi lên tận trời lại không tốt, bà xem đi, rõ ràng mấy chục hạ nhân của Vệ gia ta đều chưa từng gặp qua chưa từng nghe qua đại danh của Tống bà mối bà, sao có thể nói là toàn bộ Thịnh Kinh không có mấy ai không biết chứ. Như vậy là không tốt.”
“Còn nữa, có tiền cũng không so được với người làm tẩu tử là ta, diện mạo không so được với ca ca thân sinh của người ta. Một là không có chức quan hai là không có kế hoạch tương lai, còn muốn nạp thiếp thu thông phòng, bọn ta phải hận tiểu cô nương này đến mức nào thì mới chịu đáp ứng gả muội ấy vào một nhà như vậy.”
“Có điều dù sao cũng vất vả Tống bà mối đi một chuyến rồi, quản gia, cho người tiễn Tống bà mối đến cửa đi.”
Quản gia nghe tiếng mà đến, dẫn người rời đi, lúc tới cửa còn nhét cho Tống bà mối một túi tiền, “Bà mối vất vả.”
Vừa nói xong, liền trực tiếp sai người đóng cửa lại.
Đuổi người đi rồi, Giang Lâm vẫn còn rất tức giận, liền mắng vài tiếng, “Cái thứ gì, cô nương mười ba tuổi mà cũng nhớ thương, cầm thú, súc sinh, lão tử thiến hắn!”
Vệ Vân Chiêu kéo người qua chỗ mình an ủi, “Được rồi được rồi, đừng tức giận, trên người đối phương không có công danh, hiển nhiên là đang nhắm tới ta, ta mới vừa thăng quan, cho nên muốn kết giao với Vệ gia trước những người khác.”
“Vậy cũng không được!” Giang Lâm vẫn cực kỳ tức giận, cần phải đi đánh người thì mới có thể hả giận, lập tức quay đầu gọi quản gia tới, bảo ông an bài người đi hỏi thăm người mà Tống bà mối làm mai là ai.
“Nhất định là không chỉ có một nhà này, kế tiếp chỉ sợ sẽ còn rất nhiều bà mối khác tới cửa.” Vệ gia trông có vẻ là sắp sửa một lần nữa phất lên, nhưng người khôn khéo thật sự đều biết y không được lòng hoàng đế, Trường Đức đế có thể cho và cũng có thể phế đi chức quan tam phẩm này, có điều mọi việc đều là do một câu của vị trên kia, vì một Vệ Vân Chiêu mà đắc tội hoàng đế, quá không đáng.
Nhưng chức quan càng thấp, hoặc là những nhà không thể làm quan nhưng lại muốn nhập sĩ thì lại muốn dùng đến cách này để móc nối quan hệ với y, từ đó thu lợi.
Ba cô nương của Vệ gia, người nhỏ nhất tạm thời không sao, nhưng hai người còn lại thì khẳng định là sẽ bị người khác nhớ thương.
Thậm chí còn có một loại khả năng khác, Vệ Vân Chiêu quơ quơ Giang Lâm, “Phu nhân, có lẽ còn có người muốn tặng người cho vi phu, ngươi nói phải giải quyết thế nào?”
Giang Lâm hơi mỉm cười, “Việc này thì đơn giản, lột sạch rồi trói cô nương kia ở ngoài cửa, ai đưa tới thì viết tên người đó lên người cô nương kia, tới bao nhiêu chúng ta liền viết bấy nhiêu, để xem ai mất mặt hơn.”
Vệ Vân Chiêu: “……Ta cho rằng phu nhân ít nhất sẽ ăn giấm một chút chứ.” Vệ công tử online hèn mọn.
Giang Lâm nắm cằm Vệ Vân Chiêu, tầm mắt nhìn quét qua gương mặt của y, “Tuy cũng có khả năng, nhưng loại người như ta ấy hả, ai dám chọc phiền toái thì ta liền thu phục, ngươi đến cả cho thịt cũng không đủ để trả ta, còn muốn ta ghen, sao ngươi có thể nghĩ đẹp như vậy chứ.”
Vệ Vân Chiêu duỗi tay ôm lấy Giang Lâm, nhỏ giọng nói, “Thịt cũng chưa ăn qua, làm sao ngươi biết là không đủ?”
Giang Lâm ăn ngay nói thật, “Chỉ bằng bộ dáng giả vờ tàn phế này của ngươi, ta cảm thấy ngươi rất có thể sẽ làm ta không nổi.”
Vệ Vân Chiêu chờ mong mà nói, “Vậy ta thật muốn thử xem.” Không thử thì làm sao biết được là có thể làm nổi hay không, đúng không?
Giang Lâm buông cằm y ra, giơ nắm tay lên, “Thử xem hửm?”
Vệ Vân Chiêu: “……” Không phải là muốn thử cái này.
Đồng thời cũng chứng minh kế hoạch muốn ăn thịt của Vệ công tử đã thất bại.
……
Giang Lâm đã nói lại việc có người tới cửa cầu hôn cho Vệ Vân Gia nghe, gọi ba tiểu cô nương tới, dặn dò các nàng không được thành thân quá sớm, cũng không cần phải lo lắng có người bức các nàng thành thân, nếu có ý trung nhân, người không vấn đề gì thì hắn và Vệ Vân Chiêu sẽ ủng hộ.
Nếu không muốn thành thân, có đại ca các nàng ở đây, cũng có thể nuôi các nàng cả đời.
Giang Lâm nói lời thấm thía, “Đại sự cả đời, nhất định phải lấy thận trọng làm đầu, ngàn vạn đừng để bị vài câu hoa ngôn xảo ngữ dụ dỗ, cũng đừng tin cái gì mà anh hùng cứu mỹ nhân, anh hùng thật sự cứu mỹ nhân cũng sẽ không đòi mỹ nhân lấy thân báo đáp, hiểu chưa?”
Ba tiểu cô nương cũng cực kỳ nghiêm túc, cùng gật đầu, “Hiểu rồi, bọn muội đều nghe theo tẩu tử!”
“Ừ, mấy ngày nay ra cửa phải mang theo nhiều người một chút, tuy nhiều người là tốt, nhưng cũng không thắng nổi vài người tâm thuật bất chính thích dùng thủ đoạn, phải cẩn thận. Nếu thật sự gặp phải người dám giở trò thì liền đánh hắn cho ta, có chuyện gì đại ca các muội sẽ chịu trách nhiệm.”
Ba tiểu cô nương cười ra tiếng, cảm thấy đại ca thật là thảm, nhưng các nàng nhất định sẽ nghe theo lời của tẩu tử.
Chuyện diễn ra đúng như dự liệu của Vệ Vân Chiêu, liên tiếp mấy ngày, người tới cửa cầu hôn nối liền không dứt, cũng thực sự có người đưa tiểu thiếp cho Vệ Vân Chiêu, còn nói là không có ý gì khác, chỉ là một nam nhân như Giang Lâm không thể nối dõi tông đường cho Vệ gia, cho nên đưa nữ nhân tới để Vệ Vân Chiêu khỏi phải tuyệt hậu.
Cách làm của Giang Lâm cũng đơn giản thô bạo, sai người lột sạch cả người tặng lẫn mỹ nhân, sau đó viết tên người tặng lên người mỹ nhân rồi trói ở trước cửa, lại mướn mấy tên khất cái gõ mỏ hô to ở mấy ngõ nhỏ xung quanh, ai ai ai đưa tiểu thiếp cho Vệ đại nhân bị lột sạch, mọi người mau đến xem đi.
Nháo đến độ trước cửa Vệ gia tụ tập một đám đông hết sức náo nhiệt, bà mối tới cửa cầu hôn cũng không dám vào.
Cũng bởi vì việc này mà Vệ Vân Chiêu lại trở thành mục tiêu bị nhắm vào ở trên triều, nói y làm nhục thể diện của quan triều đình, cầu Hoàng thượng trừng trị y.
Vệ Vân Chiêu vẫn không đi thượng triều, ngồi xe lăn ở trên triều bị coi là bất nhã, cho nên được miễn, mỗi ngày sau khi tan triều chỉ cần đến Binh bộ đưa tin, làm việc nên làm là được.
Những đại thần này đều là một đám nam nhân, trong nhà người nào mà không có tam thê tứ thiếp một đống thông phòng, đều cảm thấy Vệ Vân Chiêu làm như vậy có chút quá mức, người ta hảo tâm đưa nữ nhân tới cho ngươi, hoặc là trực tiếp nhận lấy, không nhận thì đuổi đi là được, hà tất phải nháo đến mức khó coi như vậy.
Cho nên rất nhiều người đều tán đồng việc phải phạt nặng Vệ Vân Chiêu.
Sau đó Vệ Vân Chiêu liền nhìn nửa năm bổng lộc còn chưa giao tới tay đã bị tịch thu.
Giang Lâm vừa mới ra ngoài đánh người xong, trở về liền nghe nói đến ‘tin tức tốt’ này, hắn cảm thấy mình rất cần phải tiến hành ngoại giao giữa các phu nhân.
Mỉm cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.