Giang Lâm vững vàng đứng ở ven hồ nước, khoảng cách từ đây tới hồ nước phía dưới chỉ có một bước chân, chỉ cần hơi nhích về phía trước một chút là khẳng định sẽ rơi xuống hồ. Nha hoàn vừa đẩy hắn nằm trên mặt đất ghé tai lắng nghe, có lẽ là vì không nghe thấy tiếng rơi xuống nước như trong dự đoán, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn trộm, đúng lúc đối diện với ánh mắt tràn ngập ý cười của Giang Lâm. Nha hoàn lộ ra biểu tình kinh ngạc, hiển nhiên là không hiểu chuyện này là như thế nào. Giang Lâm trèo lên bờ, đi trở về trước mặt nha hoàn, cúi người nhìn nàng ta, “Có phải ngươi cảm thấy rất kinh ngạc vì sao ta lại không rơi xuống nước hay không?” Nha hoàn nhìn về phía bầu rượu trong tay Giang Lâm, trong mắt tràn ngập dáng vẻ không dám tin, Giang Lâm lại hỏi, “Có phải ngươi cảm thấy rất kỳ quái, vì sao ta rõ ràng đã uống rượu, nhưng lại không hề say, thậm chí còn không có một chút phản ứng nào đúng không?” Nha hoàn rất muốn gật đầu, rõ ràng mình đã tận mắt nhìn thấy Giang Lâm uống bầu rượu kia, như thế nào lại không có nổi một chút phản ứng kia chứ? Nhưng nàng ta không dám, co rụt thân mình lui về phía sau vài bước, bộ dáng thoạt nhìn như rất sợ hãi, “Thực xin lỗi công tử, thực xin lỗi, ta không phải cố ý, ta chỉ là không cẩn thận bị vấp ngã nên mới đụng vào công tử, ta biết sai, xin công tử tha mạng.” Giang Lâm duỗi tay nắm lấy cằm nàng ta, ý cười trên mặt càng thêm gia tăng, “Thật là một người thông minh, phản ứng cũng lanh lẹ, đáng tiếc, ta đã nghe thấy rồi.” “Ngươi muốn ta chết, hoặc nói đúng hơn là chủ tử của ngươi muốn ta chết đúng không?” Giang Lâm gia tăng lực đạo, đến độ mặt của nha hoàn đã bắt đầu biến dạng. Nha hoàn hoảng loạn lắc đầu, “Ta không có, ta không dám, cầu xin công tử hãy buông tha cho ta đi, ta biết sai rồi.” Nàng ta cố ý lớn tiếng, giống như đang muốn khiến cho ai đó chú ý tới. Giang Lâm giương mắt, liền nhìn thấy một đám người vốn đang đi về hướng tiểu viện bên kia, nghe tiếng liền sôi nổi quay đầu lại, người phản ứng nhanh nhất trong số đó chính là Giang Cẩm Nguyệt, vừa xoay người liền kêu Giang Lâm: “Đại ca, huynh lại đang làm gì vậy, hiện giờ ngay cả một nha hoàn mà huynh cũng muốn xuống tay sao?” Hồ nước có hình tròn, vị trí của Giang Lâm đúng lúc nằm phía sau lưng đám người, nếu bọn họ muốn đến tiểu viện thì có thể trực tiếp đi thẳng qua đó, phương hướng hoàn toàn ngược lại so với chỗ của Giang Lâm, nếu như không quay đầu lại, bọn họ căn bản sẽ không thể biết được chuyện diễn ra ở sau lưng. Nhưng chuyện đã sớm có dự mưu từ trước, sao có thể không quay đầu lại chứ. Giang Lâm vẫy tay với Giang Cẩm Nguyệt, “Ngươi tới đây, ta liền nói cho ngươi biết ta đang làm gì.” Ngữ khí bình thường, không có bất luận một chút cảm xúc phập phồng nào, không khỏi khiến cho Giang Cẩm Nguyệt cảm thấy bất an. Thái tử kéo Giang Cẩm Nguyệt lại, bảo hộ ở sau người, cau mày nhìn Giang Lâm, “Giang Lâm, ngươi lại giở hoa chiêu gì, hôm nay ngươi nháo loạn như vậy còn chưa đủ mất mặt xấu hổ sao!” Giang Lâm cười nhạo, “Còn Thái tử điện hạ thì lại không cảm thấy bản thân mình mất mặt sao, thật sự uổng phí một đôi hạt châu.” Thái tử lập tức nổi giận, bước nhanh về phía Giang Lâm, “Ngươi làm càn!” Giang Lâm không để ý tới hắn, cầm bầu rượu rót ra chén, bắt nha hoàn kia uống vào trước mặt mọi người, nha hoàn ngậm chặt miệng, liên tục lắc đầu. “Một chén rượu mà cũng khiến ngươi sợ hãi như vậy? Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi uống chén rượu này vào, sau đó tự mình nhảy xuống hồ, ta liền không truy cứu ngươi nữa.” Nha hoàn vẫn không ngừng lắc đầu, vẻ mặt kháng cự, thậm chí còn có thể nhìn ra sự sợ hãi tràn ngập trong ánh mắt. “Không muốn tới vậy à, vì sao chứ? Chẳng lẽ ngươi biết bên trong có thứ gì sao?” Giang Lâm truy vấn. Giang Cẩm Nguyệt lại bước ra, “Giang Lâm, huynh hà tất phải làm khó một tiểu nha hoàn như vậy, sao huynh có thể nhẫn tâm đến mức này!” Lời này đã chọc giận Giang Lâm, hắn đột nhiên ném chén rượu xuống đất, lao tới trước mặt Giang Cẩm Nguyệt, giơ tay bóp lấy cổ nàng ta, “Dù vậy cũng không thể so được với ngươi!” “Giang Lâm, ngươi làm gì vậy, mau buông muội muội của ngươi ra.” Thái tử đi tới muốn kéo Giang Lâm. Giang Lâm nghiêng đầu, hai mắt giăng kín tơ máu, hiện ra vẻ hung ác, “Cút!” Hoàn toàn không cho Thái tử mặt mũi. Giang Cẩm Nguyệt giãy giụa, dùng tay chụp đánh Giang Lâm, gian nan mở miệng, “Giang…… Giang Lâm, rốt cuộc ngươi…… muốn làm gì?” Giang Lâm lấy bầu rượu trực tiếp đổ vào miệng Giang Cẩm Nguyệt, “Ngươi hỏi ta muốn làm gì ư, không phải ngươi muốn lấy mạng của ta sao, chúng ta liền nhìn xem rốt cuộc là ai lấy mạng ai.” Giang Cẩm Nguyệt giãy giụa càng dữ dội hơn, ngậm miệng không chịu hé răng. “Uống đi, chỉ có bấy nhiêu mà đã sợ, không phải đây chính là độc dược do chính ngươi hạ vào hay sao, hiệu quả là gì ngươi là người hiểu rõ nhất, thứ này khẳng định là không phải chí mạng, ngươi cũng không dám uống?” Giang Cẩm Nguyệt vẫn lắc đầu, “Ta không có, ta không có làm gì hết, Giang Lâm ngươi mau thả ta ra!” Thái tử cũng phân phó hạ nhân, “Người đâu, mau kéo Giang Lâm ra!” Giang Lâm ném qua một ánh mắt sắc lạnh, “Thử xem, ta chỉ cần dùng sức một chút là có thể bẻ gãy cổ Giang Cẩm Nguyệt, chúng ta thử xem động tác của ai sẽ nhanh hơn.” Đám người nghe lệnh Thái tử do dự không dám tiến tới, Thái tử lạnh lùng nói: “Giang Lâm, ngươi thật to gan, hôm nay nếu như ngươi dám đả thương Cẩm Nguyệt, cẩn thận cô hái cái đầu của ngươi xuống!” Giang Lâm nhìn lại Thái tử, “Nhân lúc còn sớm, ngài mau móc hai viên hạt châu nằm dưới trán kia ra đi, miễn cho mắt mù làm ra nhiều chuyện mất mặt.” “Ngươi!” Thái tử khó thở, duỗi tay chỉ thẳng vào mặt hắn, “Kéo hắn ra, nếu hắn dám phản kháng, xử quyết ngay tại chỗ!” Mới vừa nói xong, Giang Cẩm Nguyệt liền kêu lên một tiếng thảm thiết, gần như có thể nhìn thấy bàn tay bóp cổ Giang Cẩm Nguyệt của Giang Lâm đã nổi đầy gân xanh, người của Thái tử lại một lần nữa dừng bước. Giang Lâm nhìn Giang Cẩm Nguyệt ngay cả hít thở cũng khó khăn, thả nhẹ ngữ khí, “Cho hạ dược vào rượu của ta, sai nha hoàn tới đẩy ta xuống hồ để lấy mạng ta, thật không hổ là Giang đại tiểu thư.” “Ta biết ngươi sẽ nói là không phải ngươi làm, ta cũng không có chứng cứ có thể chứng minh là ngươi, nhưng yên tâm, ta không bàn chuyện chứng cứ với ngươi, ta chỉ biết ăn miếng trả miếng mà thôi.” Giang Lâm nói, trên mặt đã hiện rõ sát ý, bàn tay lại càng tăng thêm lực đạo, siết chặt đến mức khiến cho Giang Cẩm Nguyệt sắp sửa trợn trắng mắt, “Giang Cẩm Nguyệt, ngươi muốn đối phó với ta không thành vấn đề, nhưng ngươi lại dám xuống tay với Vệ Vân Gia, ta có thể nói cho ngươi một câu khẳng định, hôm nay nếu như Vệ Vân Gia thiếu mất một sợi tóc, ta nhất định sẽ khiến ngươi phải đền mạng.” Những người ở đây đều bị dáng vẻ hung ác đột nhiên bộc phát của Giang Lâm làm cho kinh hãi, không thể không nghi ngờ tính thật giả trong lời nói của hắn. Mà bọn họ cũng hoàn toàn không ngờ, trong ván cờ giữa Giang Cẩm Nguyệt và Giang Lâm lại trộn lẫn một Vệ Vân Gia. Trong đám người không biết ai đã mở miệng nói một câu, “Vị tiểu thư Vệ gia kia mới có mười hai mười ba tuổi đi?” Giang Lâm thả lỏng bàn tay đang bóp cổ Giang Cẩm Nguyệt, đổi thành nắm chặt bả vai của nàng ta, “Đúng vậy, mười hai mười ba tuổi, nhưng lại có một kẻ súc sinh đến cả một hài tử mà cũng muốn tính kế.” Bàn tay dùng sức một chút, cánh tay của Giang Cẩm Nguyệt trực tiếp bị hắn bẻ trật khớp, Giang Cẩm Nguyệt trong lúc ho khan còn dành ra một chút thời gian để kêu thảm thiết một tiếng. Giang Lâm đẩy người ra, Giang Cẩm Nguyệt ngã ngồi xuống mặt đất, “Đây chính là giới hạn của ngươi nếu muốn tính kế ta, tốt nhất ngươi nên cầu nguyện để Vân Gia không xảy ra chuyện gì, bằng không ta sẽ khiến ngươi vĩnh viễn phải làm một phế nhân.” Kế đó, tầm mắt của Giang Lâm đảo qua đám người, “Vừa rồi Giang Cẩm Nguyệt muốn dẫn các vị đi ngắm hoa đúng không, vậy đi thôi, đi qua xem thử.” Mọi người có chút không rõ, không biết rốt cuộc Giang Lâm định làm gì, nhưng biểu hiện tàn nhẫn kính nhi mà hắn lộ ra ban nãy đã nói cho bọn họ, đây là một kẻ không dễ trêu chọc. Giang Lâm liền cùng đám người đi tới tiểu viện kia, hoàn toàn làm lơ Giang Cẩm Nguyệt đang ho khan kịch liệt và Thái tử muốn lưu lại chiếu cố cho nàng ta. Bước vào tiểu viện, thứ đầu tiên đập vào mắt không phải là vườn hoa nở rộ, mà chính là một gian nhà ở nằm ở phía sau, chỉ cần không thật sự quá ngốc, ước chừng cũng có thể đoán ra sẽ phát sinh chuyện gì, dù gì trước nay cũng không phải là chưa từng có. Có người chậm hơn vài bước hỏi Giang Lâm, “Tiểu thư Vệ gia còn nhỏ tuổi, ngươi gióng trống khua chiêng nháo lớn như vậy, không sợ nếu thật sự xảy ra chuyện sẽ làm tổn hại đến thanh danh của nàng hay sao, dù sao nàng cũng là một cô nương gia, sẽ không chịu nổi.” Giang Lâm hỏi: “Ta không nói, nhưng Giang Cẩm Nguyệt sẽ hảo tâm như vậy mà hỗ trợ bảo thủ bí mật sao?” Nếu bọn họ che giấu, chỉ sợ rõ ràng không hề xảy ra chuyện gì, nhưng lời đồn đãi vẫn sẽ bay đầy trời, đến lúc đó Vệ Vân Gia sẽ càng không còn đường sống. Thời điểm Giang Lâm định vươn tay đẩy cửa ra, phu thê Thanh Hà quận vương cũng tới, sắc mặt của hai người đều không quá tốt, Giang Lâm đoán chừng hẳn là có liên quan tới những lời mà hắn đã nhờ Bạch Tường đi chuyển lời. Thanh Hà quận vương lộ ra vẻ mặt tiếc hận đi tới trước mặt Giang Lâm, “Hiền chất, việc này……” Thanh Hà quận vương thở dài, thật sự không biết phải nói gì. Giang Lâm bảo Bạch Tường đi mở cửa, còn bản thân mình thì quay sang ứng phó với Thanh Hà quận vương, “Quận vương, người dẫn muội muội ta đi chính là hạ nhân ở trong phủ, sau đó người này cũng biến mất ngay tại trong phủ, ta cũng không muốn nói quá nhiều, chỉ mong Quận vương tự mình ngẫm lại xem rốt cuộc ai có thể điều khiển hạ nhân trong phủ của ngài.” Thanh Hà quận vương phi tiến về phía trước hai bước, sắc mặt bất thiện mà chất vấn Giang Lâm, “Vệ phu nhân đây là có ý gì, cho rằng Quận vương phủ ta cố ý hại người?” Cách xưng hô Vệ phu nhân này rõ ràng chính là muốn làm nhục Giang Lâm, mở miệng liền không có ý tốt, tầm mắt của Giang Lâm dừng ở trên người của Quận vương phi một lát, sau đó nói: “Có phải như vậy hay không, Quận vương phi không phải là người rõ ràng nhất sao, nếu như không được chuẩn bị từ trước, như thế nào sẽ có buổi hoa yến hôm nay cùng với thiệp mời đưa đến Vệ gia chứ? Quận vương phi ngài thấy có đúng không?” “Tìm được rồi, tìm được rồi, thiếu phu nhân mau tới đây!” Thanh Hà quận vương phi còn chưa kịp trả lời thì giọng nói của Bạch Tường đã truyền tới. Giang Lâm lập tức chạy vào trong, nhìn thấy hai cô nương lành lặng ngồi ở trên giường, tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi. Vị cô nương ngồi cùng Vệ Vân Gia chính là người vẫn luôn nói giúp Giang Lâm trước đó. Vệ Vân Gia gọi Giang Lâm một tiếng ca ca, sau đó hốc mắt liền đỏ lên, Giang Lâm ý bảo Bạch Tường đi qua ôm tiểu thư nhà mình một cái, nói lời cảm tạ với cô nương kia. “Ta tên là Doãn Phỉ Phỉ, các vị tính ra vẫn còn may mắn, người đánh ngất Vệ Vân Gia đang ở trong phòng, các vị vào xem đi.” Giang Lâm chắp tay cảm tạ, “Đa tạ Doãn tiểu thư, không biết Doãn tiểu thư như thế nào lại ở cùng với muội muội ta, có thể nói một chút hay không?” Doãn Phỉ Phỉ gật đầu, “Đương nhiên là không thành vấn đề, hôm nay các vị đều phải cảm tạ bổn tiểu thư, nếu không chuyện này khẳng định sẽ bị nháo lớn.” Doãn Phỉ Phỉ nói, nàng vốn cũng định đi thay quần áo, kết quả vừa mới bước vào liền nghe thấy một tiếng động gì đó vang lên, nàng theo bản năng liền nhìn về hướng phát ra âm thanh, nhìn thấy một nam nhân đang khiêng một nữ tử định chạy. Doãn Phỉ Phỉ nhận ra nữ tử kia là Vệ Vân Gia nhờ quần áo trên người nàng, lập tức vội vàng đuổi theo, sau đó liền nhìn thấy nam nhân kia mang Vệ Vân Gia tới một gian phòng, Doãn Phỉ Phỉ không cần nghĩ cũng biết hắn sắp sửa làm gì, nàng tìm một tảng đá ở trong sân, mở cửa liền bổ tảng đá lên đầu nam nhân kia, đập hắn hôn mê. Doãn Phỉ Phỉ nói: “Bọn ta vốn định lập tức chạy ra gọi người, nhưng nghĩ đến việc Quận vương phủ đang yên đang lành như thế nào lại xuất hiện một nam nhân chạy đến nhà vệ sinh bắt người, khẳng định là có người cố ý tính kế. Làm lớn chuyện này không phải chính là hủy hoại thanh danh của Vệ Vân Gia sao, bọn ta liền chờ đến lúc đó xem ai là người dẫn đầu hoặc đề nghị mọi người đi tới chỗ này, kẻ đó khẳng định chính là người tính kế Vệ Vân Gia.” Những người ở đây theo bản năng liền nghĩ đến cùng một cái tên, Giang Cẩm Nguyệt. Giang Lâm không khỏi kinh ngạc, thật là một tiểu cô nương thông minh nhanh trí, còn cực kỳ dũng cảm. Nam nhân kia rất nhanh liền bị kéo tới, tiểu cô nương xuống tay rất nặng, đầu bị đá đập thủng một lỗ lớn, đến lúc này mà vẫn chưa tỉnh lại. Giang Lâm nói với Thanh Hà quận vương: “Trong phủ xảy ra chuyện như vậy Quận vương hẳn là cũng không mong muốn, người này vừa nhìn liền biết là không phải người trong phủ, rốt cuộc có thân phận gì, làm cách nào mà tiến vào được, cùng với kẻ sai sử sau màn là ai, tất cả đều cần phải điều tra, ta thấy không bằng cứ giao cho nha môn xử trí đi, Vệ gia phải nhận được một đáp án khẳng định.” Thanh Hà quận vương còn chưa ứng lời, Quận vương phi đã gấp không chờ nổi mà lên tiếng ngăn cản, “Vệ tiểu thư lông tóc không hao tổn gì, cũng không bị làm sao, còn muốn đưa tới nha môn làm gì, ta thấy việc này không bằng cứ kết thúc ở đây, nếu để việc này truyền ra ngoài, thanh danh của Vệ tiểu thư cũng không dễ nghe.” “Rốt cuộc là thanh danh của Vân Gia không dễ nghe hay là thanh danh của Quận vương phủ không dễ nghe đây?” Giang Lâm nhìn thẳng vào Quận vương phi. Thanh Hà quận vương trừng mắt nhìn phu nhân nhà mình, hôm nay nhiều người chứng kiến như vậy, Quận vương phủ để xảy ra chuyện như vậy vốn đã đủ mất mặt, nếu còn bao che cho kẻ bắt cóc có ý đồ gây rối này, chỉ sợ sau này Thanh Hà quận vương phủ sẽ khó có thể dừng chân ở Thịnh Kinh. “Đưa!” Thanh Hà quận vương nói, “Đưa tới nha môn tra thẩm rõ ràng rốt cuộc là do ai sai sử, sau khi tra ra bất luận là kẻ nào, tuyệt đối không thể xử trí nhẹ tay.” Sắc mặt của Quận vương phi lập tức trắng bệch. Hạ nhân của Quận vương phủ đang định nâng nam nhân kia đi, đột nhiên phía sau bất ngờ truyền đến một giọng nói, “Chậm đã!” Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh cũng bắt được một người đi tới, hai người một trái một phải giữ chặt cánh tay của người nọ, Chu Thành Vọng vừa đi vừa nói, “Đừng gấp như vậy, ở đây còn một người nữa.” Đợi người bị áp giải tới gần, Chu Thành Vọng đá một cái lên đầu gối của nam nhân kia bắt gã quỳ xuống, hắn nói: “Bắt được kẻ này ở phụ cận cửa sau Quận vương phủ, bọn ta thấy hắn lấm la lấm lét liền bắt lại hỏi một chút, không ngờ lại thật sự hỏi ra vài thứ.” Chu Thành Vọng lại đá nam nhân một cái, “Ngươi tự mình nói đi, nếu như dám có nửa câu dối trá, cẩn thận gia cắt lưỡi ngươi!” Khóe mắt và khóe miệng của gã đều có vết bầm, hiển nhiên là vừa mới trải qua ẩu đả trước đó. Nam nhân run rẩy nói: “Tiểu nhân… Tiểu nhân phụ trách tiếp ứng, có người bảo tiểu nhân đến đây mang một cô nương đi, tiểu nhân chỉ là nhận bạc mà làm việc, còn cái khác thì thực sự không biết, cầu các vị đại nhân tha cho tiểu nhân một mạng!” Nam nhân không ngừng dập đầu. Giang Lâm nhíu mày, “Đưa người đi đâu?” “Đưa… Đưa tới Thiên Hoa Sơn ở ngoại thành……” Vừa nghe tới ba chữ Thiên Hoa Sơn, có người liền hít vào một hơi, “Trên núi kia đều là thổ phỉ, nếu như một nữ tử mà lên đó……” Lời nói còn chưa dứt, nhưng chỉ cần tưởng tượng một chút là có thể biết được hậu quả, đã lên rồi thì làm sao còn có thể trong sạch trở về, hơn nữa cho dù có trong sạch quay lại thì thanh danh cũng đã bị hủy hoại. Có thể nói đây là một kế hoạch hết sức hiểm độc, bên trong tầng tầng mưu tính, nhất định phải phá hủy thanh danh của Vệ Vân Gia, hơn nữa chính là muốn nàng phải chết! Vệ Vân Gia dựa vào người Bạch Thường, ngốc lăng nghe những lời này, trên mặt tràn ngập vẻ mờ mịt xen lẫn không dám tin, rốt cuộc người nào lại nhẫn tâm như vậy, muốn hại nàng như vậy. Chu Thành Vọng lại đạp nam nhân kia, “Nói, rốt cuộc là kẻ nào đã sai sử ngươi, ngươi làm thế nào mà trà trộn được vào Quận vương phủ?” Nam nhân lại liên tục lắc đầu nói không biết, Chu Thành Vọng còn định đá gã tiếp, nhưng lại bị Đỗ Ngọc Linh ngăn cản, “Thôi, phỏng chừng là thật sự không biết, dù sao người làm chuyện xấu khẳng định sẽ vô cùng cẩn thận, giải tất cả đến nha môn đi.” “Dù thế nào đi nữa thì việc này vẫn không thể thoát khỏi can hệ với Quận vương phủ, chúng ta chỉ cần đợi nghe tin tức là được.” Trong lúc đang nói những lời này, ánh mắt của Đỗ Ngọc Linh đảo qua trên người của Thanh Hà quận vương và Quận vương phi, tựa như nói rằng, nếu nha môn không thể điều tra ra, vậy khẳng định là do Quận vương phủ đã giở trò. Sắc mặt của Thanh Hà quận vương xanh mét, không biết là do xấu hổ hay là tức giận, vung tay áo sai hạ nhân đưa người đi, “Trông chừng cho kỹ, nếu để xảy ra chuyện gì, ta sẽ hỏi tội các ngươi đầu tiên!” Ông ta đã biểu lộ thái độ, Quận vương phi còn muốn khuyên can hai câu, có điều sắc mặt của Thanh Hà quận vương thực sự khó coi, Quận vương phi chỉ đành phải ngậm miệng không dám lên tiếng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]