Tờ giấy kia chỉ mới là khởi đầu, Giang Lâm cầm bút viết thêm vài tờ, nội dung như là: Giang Cẩm Nguyệt, nương ngươi không trả tiền, cả đời ngươi gả không ra; Giang Cẩm Nguyệt, chuyện giữa ngươi và Thái tử bọn ta đều biết cả rồi, có cần bọn ta nói ra hay không.
Vệ Vân Gia đọc xong, thành tâm kiến nghị, “Đại tẩu, hay là huynh đổi thành mấy câu khác đi, như vậy ta sợ sẽ bị người của An Dương Hầu phủ hoặc là Đông cung đánh chết.”
Giang Lâm lắc đầu cự tuyệt đề nghị này, “Không được, thế nhân đã bị che mắt quá lâu rồi, bức thiết cần được nghe sự thật. Ta biết quyền thế đáng sợ, nhưng vì bá tánh thiên hạ, ta nguyện ý làm người dẫn đầu nói ra sự thật này, ta nguyện ý hy sinh.”
Giang Lâm đại nghĩa lăng nhiên.
Vệ Vân Gia trầm mặc nửa ngày, nghẹn ra một chữ, “Ò.”
Thật sự không nói nổi câu cố lên.
Giang Lâm nhìn bộ dáng ngốc ngốc của tiểu cô nương, có chút buồn cười, “Không tin ta đến vậy sao?”
Vệ Vân Gia lắc đầu, “Không phải, mà là chuyện này quá nguy hiểm, đại tẩu, hiện giờ An Dương Hầu phủ cậy thế Đông cung, hơn nữa Triệu gia còn có một vị quan lớn triều đình, Vệ gia hiện tại không thể trêu vào bọn họ.”
Giang Lâm đã nắm được thái độ của Triệu gia từ lần trước đến giơ biển, Triệu gia không ai tới tìm hắn, cũng không qua An Dương Hầu phủ, trông có vẻ là muốn giữ thái độ trung lập hai bên không dính bên nào. Nhưng Giang Lâm biết rõ, Triệu gia đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-ga-thay/525109/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.