(*E: Tiêu đề do editor đặt, không phải tác giả)
“Phu nhân! Không xong rồi, phu nhân té xỉu rồi!”
“Mau, mau đi mời đại phu!”
“Tên tiểu súc sinh kia đâu, quản gia, bảo tiểu súc sinh kia cút về đây cho ta, hôm nay bản hầu phải đánh chết thứ nghiệp chướng này!”
An Dương Hầu phủ nháy mắt liền loạn thành một đoàn, ha, lúc này là hôn mê thật.
Giang Lâm nói với Thường An đang đứng chỉ huy đám người, “Kết thúc công việc thôi.”
Thường An vừa nghe mệnh lệnh liền ném cho tên dẫn đầu một túi tiền xua bọn họ nhanh chóng rời đi, Thường An còn chưa kịp nói xong thì những người này đã xoay người bỏ chạy, động tác nhanh đến độ hệt như ăn cướp, vừa cầm tiền là chạy biến.
Giang Lâm khẽ cười một tiếng, đẩy Vệ Vân Chiêu đi tới trước xe ngựa.
Có điều nhìn thấy Vệ Vân Chiêu không thể tự mình lên xe ngựa, hắn liền có chút tiếc nuối, “Nếu chân của Tướng quân không thành vấn đề, chuẩn bị hai con ngựa, chúng ta mỗi người cưỡi một con, khẳng định là sẽ càng thêm tiêu sái.”
Vệ Vân Chiêu vỗ vỗ chân mình, ánh mắt nhìn về một hướng nào đó, “Là do ta không tốt, làm liên lụy đến ngươi.”
“Khách sáo như vậy làm gì, ta tin rằng ngươi sẽ khỏe lên thôi.”, Giang Lâm an ủi.
Để Tuân Thất bế Vệ Vân Chiêu lên xe ngựa, chính hắn cũng bước lên theo, khi xe ngựa vừa di chuyển cũng là lúc An Dương Hầu đuổi ra tới, tiếng mắng chửi tức muốn hộc máu của An Dương Hầu vẫn còn có thể truyền tới tai bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-ga-thay/525102/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.