Sính lễ vừa được nâng đến hầu phủ không lâu, cũng chưa mấy động đến, Giang Lâm chỉ cho người chép lại số lượng, chứ không nhất định phải lấy về, dù sao mục đích hắn lấy danh sách sính lễ này chỉ là để mang về cho người Vệ gia xem, chỉ cần An Dương Hầu không cảm thấy mất mặt, hắn cũng có thể không cho, Vệ gia cũng sẽ không đuổi theo hắn đòi lễ.
Nhưng của hồi môn lại là vấn đề lớn, Giang Lâm cảm thấy nếu như mình lại chậm chân hơn một chút, của hồi môn Vân Uyển Yên để lại hẳn là đã bị khoắn sạch.
Sản nghiệp của Vân gia gần như đều nằm ở vùng Giang Nam, năm đó của hồi môn Vân gia chuẩn bị cho Vân Uyển Yên đa phần đều là vàng bạc ngọc khí, các loại quần áo trang sức và cửa hàng đều là do Vân Uyển Yên tự mình thêm vào sau khi gả đến Thịnh Kinh, cũng không nhiều lắm.
Mấy cửa hàng vẫn còn đang hoạt động tốt, đều bị Triệu Thu Như nắm trong tay, mỗi năm thu về không ít bạc.
Mà những thứ khác ví dụ như bạc và ngân phiếu thì không còn lại một chút gì, quần áo chỉ còn lại một ít bộ đã sờn cũ, trang sức lưu lại đều là hạng thứ phẩm, còn mấy món trang sức quý giá nhất được chép trên danh sách kia, Giang Lâm ngay cả một cọng lông cũng không thấy.
Thứ bị động đến cuối cùng hẳn là ngọc khí, cho nên hiện tại còn thừa nhiều nhất.
Thẩm tra đối chiếu xong, Giang Lâm cảm thán, “Ta nuôi hầu phủ thật là vất vả.”
Việc có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-ga-thay/525097/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.