"Đúng rồi, Ngạn tổng quan sát quả thật tỉ mỉ, tôi đúng là đang đùa với lửa." Yến Đôn cười cười, nhún nhún vai.
Ngạn Trì đắc ý hất cằm, phản chiếu hình ảnh một chú chó lớn, chỉ cần được người khác nựng nựng khen một câu "good boy" là lập tức quẩy đuôi không ngừng.
Yến Đôn cảm thấy buồn cười: Cũng chỉ có bá tổng trong thế giới bá đạo tổng tài mới có thể "Hỉ nộ đều mẹ nó hiện hết lên mặt". Ổng chủ ở thế giới thực nào có dễ đoán như thế?
Mà cũng bởi vì vậy, Yến Đôn cảm giác được Ngạn Trì có chỗ trân quý độc đáo.
Ngạn Trì chợt nhớ ra gì đó, lại hỏi: "Đúng rồi, quà cho anh tôi đã chuẩn bị xong chưa?"
Tất nhiên là chưa rồi. Yến Đôn căn bản không biết Đại thiếu gia thích gì. Mặc dù nói, bảo mẫu Trương đã gợi ý Ngạn Đại thiếu gia yêu tiền, nhưng cũng không thể tặng tiền đi? Dù sao, bạn có muốn tặng tiền Ngạn Đại thiếu gia đến mức người ta vui vẻ đi chăng nữa, phá sản cũng tặng không đủ đâu.
Yến Đôn sờ sờ mũi, hơi chột dạ: "Vâng, đã chuẩn bị. Nhưng mà, tôi vừa nhậm chức không bao lâu, đối với sở thích của Tảo thiếu gia không biết nhiều mấy, cho nên nghĩ đến mấy món đều là vật thông dụng như bút máy, rượu vang. Mặc dù nói cũng đem tặng được, nhưng người tặng lại là người thân trong nhà, sẽ có chút xa cách. Không biết Ngạn tổng còn ý tưởng nào khác hay không?"
Ngạn Trì nhíu mày, nói: "Cũng phải, nhưng tôi cũng không rõ anh tôi thích cái gì."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-thu-ky-kho-buc-trong-truyen-ba-tong/1299794/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.